tự tin trả lời:

"Bài này có dụng định luật thứ hai của Newton, đáp án 16N."

Giáo viên điều chỉnh đầu hài lòng: "Tốt lắm, rất tốt."

Nhìn sang tôi, "Sao chị một trên kẻ dưới đất thế. Em ngồi xuống đi. ra cuối lớp."

Tôi cúi đầu, sách lầm lũi bước phía sau. cười giễu vang khắp nơi.

"Rõ ràng chị ruột sao khác biệt thế nhỉ?"

"Tôi chắc đi làm ADN rồi."

"Câu giản thế trả lời đừng chọn làm gì kéo tích xuống."

Tôi bước nhanh X/ấu hổ tủi thân.

15

Giờ ra chơi, gọi phòng.

Giáo viên vào thi nhíu mày:

"Tô phải gắng kịp gái chứ."

Bà lấy ra xếp hạng. Thẩm Tầm sát nhau - nhì ba. sổ.

Tôi cúi gằm xong.

"Thôi định kèm cặp Ngón cô lướt trên xếp hạng. Đời kèm cậu trai hay cáu gắt. Đời này chắc vậy.

Đang mơ màng, ngón cô dừng tên đầu bảng.

"Giang Huyền, bạn ngồi sau em. Cậu đạo em."

Tôi ngẩng ngạc. Gió hè lùa vào phòng tên khiến tim đ/ập lo/ạn.

Giang Huyền...

Chẳng phải mối tình đầu thời áo của sao?

16

Giang trưởng, chàng trai xuất chúng ai dám nghi ngờ. Kiếp từng tính mạng ép mai mối với họ Giang. Nhưng gia tộc họ quá nào thèm để mắt đến nhà chúng tôi.

Sau này, lấy thừa kế tập đoàn khác. sau dự đám cưới Thẩm Tầm, ra nước ngoài biệt tích.

17

Trở học, nhìn chằm vào tập đề cương chi chít công thức xa Ký ức ùa - kiếp trước đuổi Thẩm Tầm, bỏ bê học hành. Dù được đưa vào trường qu/an h/ệ, cuối vẫn trượt dài vào trường nghề.

Bố thất vọng, khi trưởng chẳng thèm đoái hoài. Có sao xin du học, họ cười nhạt: "Con như khoản đầu tư. đâu xứng đáng? làm sao bì được Anh. Trưởng rồi, có ch*t ngoài đường mặc kệ."

Tôi nhìn ra cửa sổ, ra hơi nặng nề. Kiếp này, muốn h/ận nữa. Tôi muốn một tương lai tươi sáng. Một tương lai tự do.

18

Giang vắng mặt mấy Bạn bài tôi: "Giảng mấy vô ích, phí thời gian."

Tôi cắm mặt học thuộc lòng công thức vật lý. nhạo vẫn văng vẳng: "Sắp thi mới cuống cuồ/ng, sớm làm gì rồi?", "Chắc mải đu trai nên bỏ bê chứ gì? Đúng cười!"

Tôi tập trung nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt kh/inh bỉ của Thẩm Tầm. Chàng trai mười sáu áo nhìn như nhìn con sâu bẩn thỉu.

"Mọi đừng nói thế chứ." dịu dàng cất bạn kia lập tức đổi giọng: tốt bụng quá, sau này thiệt thòi đấy."

Tôi cúi gằm mặt. Không phải những lời mai mỉa. Mà mắt nhòe lệ. Tôi nhớ mùa hè kiếp Thẩm Tầm kiên nhẫn bài dưới nắng vàng. sáu tuổi rỡ giờ tắt lịm.

19

Còn tháng nữa thi cấp ba. Nửa tháng tới thi thử. Tôi vật lộn với bài tập: công thức vật rối rắm, toán hình khó nhằn, hóa học với hàng trăm phản ứng, học với biển đề cương.

Tất như con quái vật lối. Nhưng lùi bước.

Giang trở lại. Cậu nhìn trên cao, nhẹ nhàng lật tập đề thi đầy chữ Không chút chê bai, cậu bút đỏ cách giải khác nhau: "Áp dụng công thức đây, đừng phức hóa." Mắt kính lánh dưới nắng, tai sapphire xanh lánh: "Hiểu chưa?"

Tôi lóng ngóng đầu. quay lại cười tươi: "Giang ơi, có bài hiểu..."

"Xin lỗi, bận." Giọng cậu lạnh c/ắt ngang.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 8
Quy Môn Chương 15