Cuộc đời dường như đột nhiên mất đi mục tiêu và ý nghĩa, dù trời có sập cũng chẳng hơn gì.
Tôi mỉm cười cù vào chóp mũi cô bé: "Sao hôm nay cháu không đi học?"
Đến lượt Cama nhíu mày: "Cô giáo Tiểu Nhã bị ốm ạ."
Tôi nắm tay cô bé: "Đi thôi, đến thăm cô ấy nào."
Tống Nhã sốt cao, nhưng điều kiện nơi đây quá thiếu thốn, chỉ có thể uống th/uốc rồi đổ mồ hôi cố chịu đựng.
"Chưa từng nghĩ rời đi sao?"
Tôi rót cho cô ấy ly nước.
Tống Nhã lắc đầu: "Không nỡ."
"Vô nghĩa lắm, những đứa trẻ này không phải trách nhiệm của em."
Hai năm trước Tống Nhã đến đây dạy học tình nguyện, không ngờ từ đó gắn bó mãi với vùng thảo nguyên tuyết phủ này.
"Chỉ có đi học, bọn trẻ mới có cơ hội bước khỏi thảo nguyên, ngắm nhìn thế giới bên ngoài."
Tống Nhã nhìn lên trần nhà lốm đốm bong bóng: "Em thấy điều đó có ý nghĩa."
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ cô ấy chưa nếm trải đủ đắng cay.
Khổ cực chất chồng, dần dà rồi cũng sẽ buông xuôi thôi.
Con người vẫn luôn đặt bản thân lên hàng đầu.
Cho đến nửa tháng sau, trận động đất ập đến.
Tống Nhã đã ở lại trường học mãi mãi khi cố gắng c/ứu những học sinh bị mắc kẹt.
Tôi nhìn lũ trẻ khóc thành từng cụm.
Tham gia c/ứu hộ hậu thảm họa.
Mệt đến mức tôi hoa mắt thấy hình bóng Hác Tầm.
Anh ấy đứng lặng lẽ ở đó, không xa không gần.
Chỉ một thoáng, rồi tan biến.
20
Tôi ở lại, tiếp nối công việc của Tống Nhã.
Những đứa trẻ vẫn gọi tôi là "cô giáo Tiểu Nhã".
Công tác tái thiết sau thảm họa được thực hiện chu đáo.
Có cả nhà hảo tâm ẩn danh tài trợ xây mới ngôi trường.
Giờ đây đã thực sự xứng danh một ngôi trường.
Tôi ch/ôn hũ tro cốt mẹ dưới chân núi tuyết.
Chắc chắn bà sẽ thích nơi này.
Rồi ở lại đây nhiều năm trời.
Về sau, có người hỏi: "Sao phải thế? Những đứa trẻ này đâu phải trách nhiệm của cô?"
"Chỉ có đi học, chúng mới có cơhội bước khỏi thảo nguyên, ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn." Tôi xoay cuốn vở hoa cát tường trên tay, "Tôi thấy điều đó có ý nghĩa."
Tôi chứng kiến lũ trẻ lớn lên từng ngày.
Chúng học chữ, chăm chỉ đọc sách, dần hình thành nhận thức và khát vọng.
Biết rằng ngoài kia còn cả thế giới mênh mông hơn thảo nguyên.
Chúng muốn bước ra ngoài.
Và tôi cũng muốn chúng làm điều đó.
21
"Cô giáo Tiểu Nhã ơi, có thư của cô!"
Mấy năm nay, tôi bắt đầu tự làm truyền thông.
Quay lại cuộc sống nơi đây, những thước phim về lũ trẻ được đăng lên nền tảng video ngắn.
Thường có thư từ khắp nơi gửi về hỏi thăm bọn nhỏ.
"Gửi từ đâu thế?"
"Kinh Thị."
Về phòng, tôi mở phong thư.
Tờ giấy trắng không một chữ.
Kéo ngăn kéo, xếp bên trong là chồng giấy trắng tinh.
Tôi vuốt phẳng tờ giấy mới, đặt lên trên cùng rồi khóa lại.
Cuộc đời chúng ta đều phải tiến về phía trước.
- Hết -