Thánh Nữ Miêu Cương từ lên ba đã biết chế đ/ộc trùng, năm tuổi l/ột da người, mười tuổi dùng cả m/áu thịt mình nuôi bùa.
Sự tàn đ/ộc của nàng khiến thiên hạ kh/iếp s/ợ, chỉ có ta - kẻ nô tì hèn mọn - lại xót xa cho thân thể đầy thương tích của nàng.
Ta thường lén xuống núi m/ua th/uốc thang để đầu giường, làm đèn hoa, nặn người tuyết để nàng vui.
Về sau, nàng gi*t người luyện bùa ngày một ít, làn da cũng dần hồi phục.
Nàng còn theo ta xuống phố chọn trang sức, thậm chí cười nhẹ bỡn cổ ta, bắt ta gọi 'tỷ tỷ'.
Cho đến khi Nữ Đế Miêu Cương vì luyện Trường Mệnh Cổ, ném ta - kẻ có bát tự tương hợp - vào lò luyện:
'Một nô tì hèn mạt, được làm dược dẫn cho trẫm đã là phúc khí!'
Nghe nói ngày ta ch*t, Thánh Nữ lại bước vào Cổ Trì, mặc nghìn vạn đ/ộc trùng gặm nhấm thân thể.
Từ đó, người Miêu Cương biến sắc, truyền rằng chủ nhân Thánh Điện Tuyết Sơn muốn dùng m/áu tô đỏ thế gian.
1
Ngày mồng tám tháng Chạp, mây đen vần vũ.
Ta mặc xiêm y tù nhân, quỳ trong cung thất bí mật.
Xích sắt rỉ sét cọ xát khiến tay chân rớm m/áu.
Từ Thánh Điện đến Bí Thọ Cung, mười tám ám vệ của nữ đế chỉ kéo lê mỗi mình ta.
Nữ đế ngồi trên long ỷ bằng gỗ trầm kim ty, dùng ngọc lý nâng cằm ta lên:
'Đây có phải bát tự của ngươi?'
Ta gục đầu gật thừ.
Trên cao vang lên tiếng cười kh/inh bỉ.
Nữ đế vỗ tay: 'Quẳng vào đi.'
Lòng ta chợt thắt. Cánh cửa bí mật mở ra -
Lò đồng đỏ rực hiện ra trước mặt!
Hơi nóng phả vào lưng, mồ hôi túa ra tứ chi!
Ám vệ lôi xích ném ta vào lò, mười ngón tay bám víu miệng lò lập tức ch/áy đen.
Đau đớn x/é lòng, ta thét lên: 'Bệ hạ, nô tôi có tội tình gì?'
Nữ đế ngẩn người, rồi cười gằn:
'Trẫm làm việc cần gì lý do? Đồ nô tì hèn, được làm dược dẫn cho Trường Mệnh Cổ của trẫm là vinh hạnh!'
Đau đớn trào dâng, đồng tử ta dãn ra.
Trường Mệnh Cổ.
Đúng rồi.
Thiên hạ đồn nữ đế triệu tập thuật sĩ tìm thuật trường sinh.
Nàng từng cầu c/ứu Thánh Điện, muốn Thánh Nữ luyện bùa.
Nhưng bị cự tuyệt.
Nữ đế mất kiên nhẫn: 'Còn chờ gì? Ném nó vào!'
'Trẫm không trị được Nam Thiên Kính, thì dùng nô lệ của nó làm gương!'
Thân thể rơi xuống, nhưng ta nghe rõ cái tên ấy.
Nam Thiên Kính.
Ít ai biết, đó là danh húy của Thánh Nữ đời này.
Thiên hạ chỉ gọi nàng là Hoa Cổ Thánh Nữ.
Chỉ có ta...
Ta gọi nàng... là tỷ tỷ.
Khi rơi vào biển lửa, những hạt tro trắng xóa b/ắn lên.
Như... trận tuyết lớn.
Miêu Cương vốn không có tuyết.
Chỉ Thánh Điện Tuyết Sơn của chúng ta có tuyết rơi.
...Thánh Điện của ta và tỷ tỷ.
Trong biển lửa, ta như thấy lại lò sưởi Thánh Điện.
Ấm áp màu trắng.
Bên lò sưởi, tỷ tỷ quấn cho ta tấm chăn bạch: 'A Miên, nghe lời.'
2
Hôm nay vốn là sinh nhật ta.
Không ngờ cũng thành ngày tế.
Khi h/ồn ta phiêu diêu, một cung nữ lén chạy khỏi cung.
Ta theo nàng bay về Thánh Điện.
Thánh Nữ hôm ấy xuống núi, để nữ đế thừa cơ.
Ta bay đến trước cung nữ: 'Đừng nói quá nghiêm trọng với tỷ tỷ...'
'Nàng sẽ lo lắng.'
Nhưng cung nữ chỉ lặng im.
...Ta đã ch*t, chẳng ai nghe được nữa.
Từ trưa đến hoàng hôn.
Thánh Nữ mới trở về.
Trên tay nàng còn cầm hộp quà tầm thường.
Ta biết chiếc hộp này.
Ở chợ núi có tiểu thương b/án trâm cài bằng nhung.
Lần trước chúng ta cùng m/ua đôi trâm trắng.
Hẹn nhau lần sau sẽ sắm thêm đôi hoa tai.
Mắt ta cay xè, dù chỉ là hư vô.
Thánh Nữ hỏi, giọng phấn khích: 'A Miên đâu? Hôm nay sinh nhật nó, chơi đâu rồi?'
Mọi người cúi đầu.
Cung nữ r/un r/ẩy: 'Điện hạ... xin tiết ai.'
Thánh Nữ ngẩn người.
Rồi bật cười: 'Ngươi không ở cung làm ánh mật, đến đây nói nhảm gì?'
Ta bịt tai, bay sang góc.
Nhưng không tránh được tiếng hộp rơi.
Quay lại, nét mặt nàng đã băng giá.
'Ngươi nói, A Miên làm sao?'
Khi cung nữ lặp lại hung tin, ngón tay nàng lóe sáng, hiện ra cuốn cổ tịch.
Giọng Thánh Nữ vẫn bình thản:
'Ch*t thì phục sinh. Thánh Điện trăm năm có mấy chục bí pháp. Đem A Miên đến, ta bày trận...'
Cung nữ quỳ sụp: 'Điện hạ! Yến Miên đã hóa tro tàn!'
Thánh Nữ ngẩng phắt mặt!
Cung nữ dập đầu: 'Nàng bị nữ đế làm dược dẫn Trường Mệnh Cổ, h/ồn phách đã khác thường!'
Thánh Điện chìm trong tịch mịch.
Gương mặt thanh tú vô cảm của Thánh Nữ cuối cùng cũng nứt vỡ.
Ta bay đến ôm nàng: 'Tỷ tỷ, không sao đâu...'
'Chớ để tay nhuốm m/áu...'
Một giọt lệ xuyên qua bàn tay hư ảo.
Nàng quay người, lao vào chốn thâm cung.
Dự cảm bất tường trào dâng.
Ta thấy... Thánh Nữ đứng trước cánh cổng phủ đầy bụi.
Cổ thất bị phong ấn từ lâu, lại mở toang.
3
Tim ta thắt lại.
Ta từng thấy nàng dùng cổ thất này.
Khi thì ném tử tù vào cổ trì.
Khi thì quăng nô lệ phạm tội vào hầm xà.