Tôi liếc nhìn anh: "Vậy sao?"
"Em cho tôi đi nhờ một đoạn."
Dương Lộ Thanh đứng không xa lên tiếng: "Chị chở cho, Hoài Cảnh."
Lục Hoài Cảnh vừa bám sát theo tôi vừa từ chối: "Không thuận đường."
Cô ta cười: "Sao lại không thuận? Chị đang định đến nhà cậu mà."
Tôi khựng lại, quay sang nhìn anh: "Trùng hợp thật, vậy mời đại ngôi sao Lục mau theo chị Thanh về nhà đi."
Nói xong tôi bước lên xe, nhưng Lục Hoài Cảnh vẫn chen theo vào trong. Anh ngồi sát bên tôi, đóng cửa xe lại và ra lệnh cho trợ lý của tôi lái đi.
Xe đã chạy được một đoạn, tôi trầm giọng: "Sao? Đại ngôi sao Lục không về nhà à?"
"Tú Tú." Anh gọi tôi bằng giọng điệu thân quen ngày xưa, pha chút nũng nịu, "Anh muốn về nhà với em."
Tim tôi thắt lại:
"Anh còn nói linh tinh, tôi đuổi anh xuống xe đấy."
Giọng anh tủi thân: "Chuyện cũ đã giải quyết xong cả rồi, em vẫn không nhận lại anh sao?"
Tôi im lặng, anh lại hỏi: "Em thật sự không còn yêu anh nữa ư?"
...
Yêu.
Sao có thể không yêu được chứ?
Tôi rời anh khi tình cảm mãnh liệt nhất. Bảy năm qua, từng giây phút tôi đều nhớ về anh.
Nhưng ngày ấy tôi muốn chia tay là chia tay, giờ muốn quay lại thì quay lại, như thế có quá ích kỷ không?
"Tú Tú, trả lời anh đi."
"Anh phải nói trước xem anh và Dương Lộ Thanh có qu/an h/ệ gì?"
Khóe môi anh nhếch lên: "Em gh/en rồi à?"
Tôi trề môi: "Không nói thì tôi ngủ đây."
"Cô ấy là dì của anh."
"Cái gì?"
"Cô ấy là em họ của mẹ anh, hôm nay đến là do mẹ nhờ vả. Vả lại... cô ấy thích phụ nữ."
"Hả?"
Mắt tôi tròn xoe chuẩn bị bật chế độ hóng hớt thì điện thoại của Lục Hoài Cảnh vang lên. Tôi ra hiệu cho anh nghe máy.
Lục Hoài Cảnh bật loa ngoài.
"Lục Hoài Cảnh!" Giọng mẹ anh vang lên đầy trách móc, "Con làm cái trò gì vậy?"
Lục Hoài Cảnh thản nhiên: "Sao ạ?"
"Con còn hỏi sao? Mẹ vừa xem livestream xong. Sao con không phối hợp với dì con chút nào vậy?"
Chưa kịp đáp lại, bà tiếp tục: "Con không hiểu à? Nếu Tú Tú thấy con thân thiết với người khác mà không để ý thì thôi, chứ nếu cô ấy để ý thì nhất định sẽ hành động! Con không diễn cùng dì con thì làm sao Tú Tú gh/en được?"
Lục Hoài Cảnh liếc nhìn tôi: "Chuyện của hai chúng c/on m/ẹ đừng can thiệp nữa."
"Mẹ không quản thì được sao? Đây là cơ hội vàng để hai đứa làm lành. Con không nắm bắt thì mẹ phải nghĩ cách chứ! Hay con muốn ế cả đời? Mẹ không muốn thấy con đêm nào cũng mất ngủ, mượn rư/ợu giải sầu..."
Lục Hoài Cảnh ngắt lời: "Con đang bận, cúp máy đây."
Kết thúc cuộc gọi, tôi gật gù: "Thì ra là vậy."
"Ừ, vậy em còn yêu anh không? Tú Tú."
"Rư/ợu vào không say, là vì mấy năm nay uống nhiều quá phải không?"
Anh ngập ngừng: "Thỉnh thoảng uống chút."
"Đêm không ngủ được?"
"Ừ. Ban ngày bận làm việc đỡ hơn, đêm về cứ nhớ em không ngừng được."
Tôi không nhịn nổi, đưa tay xoa má anh: "Anh xin lỗi. Thật sự xin lỗi, Lục Hoài Cảnh."
Anh nắm lấy tay tôi, khẽ nói: "Tú Tú, em còn yêu anh chứ?"
Tôi cúi đầu, thật lòng đáp: "Em chưa từng ngừng yêu anh dù một ngày, Lục Hoài Cảnh."
Anh thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy tôi: "Vậy em bao nuôi anh nhé? Anh không thể thiếu em."
Tôi ho sặc sụa: "Anh nói bậy gì thế! Đây là trên xe, không phải chỗ vắng người đâu!"
Trợ lý nhỏ đang hóng chuyện hí hửng reo lên: "Chị Tú Tú cứ xem em như không khí ạ! Em vô hình rồi!"
Hôm đó chúng tôi hạ cánh ở thành phố S.
Trợ lý đưa tôi đến bãi đỗ xe rồi tự bắt taxi về.
Tôi và Lục Hoài Cảnh ngồi trong xe lặng thinh. Anh lên tiếng trước: "Vậy... anh có thể về nhà cùng em bây giờ chứ?"
Tôi nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
"Tú Tư, em không được nuốt lời. Em đã hứa bao nuôi anh rồi mà."
"Đại ngôi sao Lục, fan của anh biết anh sống hai mặt thế này không?"
"Làm gì có. Anh chỉ như thế với mỗi em thôi. Trước kia vậy, sau này cũng vậy."
"Ừ, ừ, ừ."
"Vậy, dắt anh về nhà?"
Tôi mở cửa xe bước xuống: "Đến đây rồi còn hỏi?"
Anh lập tức theo chân tôi.
Trong thang máy, anh thì thầm bên tai: "Vậy... hôm nay là ngày đầu tiên em bao nuôi anh nhé, Tú Tư... chị."
Tai tôi đỏ ửng: "Lục Hoài Cảnh, anh lại giở trò!"
"Có sao đâu? Ngày xưa em thích nhất anh gọi thế mà?"
"Ngày ấy anh mới ngoài hai mươi!"
Anh bĩu môi: "Giờ em chê anh già rồi."
"Ai chê! Đàn ông chín chắn có sức hút riêng. Bây giờ anh có cơ bụng chưa?"
Anh im lặng giây lát: "Tất nhiên rồi. Em muốn xem không?"
Ra khỏi thang máy, tôi mở cửa kéo anh vào nhà:
"Không những xem, em còn muốn sờ nữa cơ!"
Không bật đèn, phòng khách chìm trong bóng tối. Tôi đ/è anh xuống sofa:
"Từ nay sẽ không buông tay anh nữa, Lục Hoài Cảnh!"
"Chào mừng đến... tổ ấm của chúng ta."
- Hết -