Tôi nổi tiếng nhờ bóc ngô

Chương 1

10/06/2025 14:57

Người chị họ ngôi sao lớn mở livestream về quê thăm người thân vào đúng mùa thu hoạch. Tôi ló khuôn mặt lấm lem từ đống ngô, vô tình lọt vào ống kính.

Ai ngờ, tôi nổi tiếng. Còn hơn cả chị ấy.

1

Ngô chín vàng chất đầy sân.

Tôi mặc bộ quần áo cũ, kê ghế đẩu ngồi cùng bà tách hạt ngô.

Đùng một cái, chị họ đột nhiên xuất hiện.

Chị khoác áo lông trắng muốt, đi đôi giày cao gót chót vót, đôi chân dài thon thả thẳng tắp.

Bà ngước lên nhìn:

- Con gái nhà ai thế này? Giời nóng thế đã mặc áo bông rồi, nóng không? Chân trần thế này có lạnh không?

- Bà ơi, cháu là Tinh Tinh đây! Về thăm bà đây ạ!

Chị họ bước qua đống ngô lảo đảo, cúi xuống nắm tay bà nói to:

- Bà ơi, lần trước cháu để lại 5 nghìn, nếu không đủ bà cứ nói, sao còn phải làm việc vất vả thế này ạ?

Chị từ nhỏ đã chê nhà bà bẩn, mấy chục năm không về thăm. Lần này đột nhiên xuất hiện, lại bỗng dưng xưng hô lễ phép, không chỉ bà gi/ật mình mà tôi nghe cũng rợn tóc gáy. Còn khoản 5 nghìn kia, chuyện xưa lắc xưa lơ rồi.

Bà nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra đứa cháu gái đã lâu không gặp, thật lòng quan tâm:

- À Tinh Tinh đấy à? Mặt trát trắng thế bà suýt không nhận ra. Trời lạnh thế mặc phong phanh, già chân đ/au thì khổ đấy. - Bà quay sang tôi đang núp sau đống ngô: - Cầu Cầu, lấy cái quần jeans rá/ch mới giặt của mày cho chị mày mặc tạm đi.

Nghe xong, hàng lông mày thanh tú của chị họ chợt co gi/ật.

Cầu Cầu là biệt danh của tôi.

Thứ bà gọi là "quần lông" thực chất là chiếc quần jeans sờn gối của tôi.

Tôi vẫn ngồi trên ghế đẩu, tay thoăn thoắt bóc ngô, cười đáp:

- Bà ơi, chị cháu giờ là ngôi sao rồi. Sao mà sợ lạnh chứ? Âm mười độ vẫn diện đồ này đấy ạ.

Chị họ gi/ật mình nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi nhăn mặt chào: - Chào ngôi sao lớn!

Ngôi sao khẽ ho, nở nụ cười xã giao. Có lẽ làm người nổi tiếng lâu quá, giờ về trải nghiệm homestay chăng.

Tôi lon ton chạy lấy thêm ghế đẩu, dùng chân dẹp đống vỏ ngô sang bên, dọn chỗ trống.

- Chị ngồi đi, cùng bóc ngô nào! - Tôi vô tư nói.

2

Chị họ nhìn chiếc ghế đẩu rồi lùi hai bước, suýt ngã nhào ra đống ngô. Gương mặt lộ rõ vẻ "Tôi là ngôi sao, dám bắt tôi làm việc?", "Cái ghế tồi tàn này xứng với vòng ba quý giá của ta sao?"

Nhưng hôm nay tôi quyết trị thói hợm hĩnh của chị.

- Chị về thăm bà thì phải phụng dưỡng chứ ạ? Ngô nhiều thế này, thêm người thêm sức mà.

Chị họ trợn mắt, gượng ép nụ cười:

- Bà già rồi đừng bắt làm việc nặng nữa. Ngô đáng bao nhiêu mà so được với sức khỏe của bà.

Nói với tôi xong, chị quay sang kéo tay bà:

- Bà ơi, đừng làm nữa. Chờ cháu m/ua nhà ở thành phố rồi đón bà lên hưởng phúc.

Bà cười hiền: - Bà già rồi, lên phố làm gì? Ở làng vui lắm, trồng trọt là hạnh phúc rồi. Cháu không muốn làm thì ra kia nghỉ đi.

Tôi ngạc nhiên. Chị họ nổi tiếng lâu năm, tiền quảng cáo đếm không xuể, giá trị ít nhất vài tỷ. Muốn đón bà lên phố đã làm từ lâu. Bao năm không về thăm, sao hôm nay đột nhiên hiếu thảo thế?

Suốt những năm qua bà luôn nhớ chị, nhưng chị lấy cớ bận rộn. Từ Tết đến sinh nhật bà, chưa một lần về, điện thoại cũng chẳng gọi. Bảo rằng chị đột nhiên thức tỉnh lương tâm, m/a mới tin.

Chị họ ngồi xuống ghế đẩu, khép chân nghiêng sang, phẩy mái tóc mái để lộ gương mặt trang điểm tinh xảo. Đồng thời vỗ tay vài cái như muốn rũ sạch thứ gì dơ bẩn.

Đôi tay vừa chạm vào bàn tay bà.

Tôi bỗng bực mình, vừa tết xâu ngô dài vừa nói:

- Cùng là cháu ruột của bà, cùng lớn lên với bà. Em bóc ngô được, chị không lý do gì không làm đúng không? Hay chỉ ngồi đó mà xem?

- Em!

Chị họ liếc tôi một cái rồi nén gi/ận, đảo mắt nhìn bà giọng ngọt ngào:

- Bà ơi, để cháu phụ bà bóc ngô.

Chị dùng hai ngón tay nhón một bắp ngô, quan sát động tác của bà rồi bắt chước. Đến lúc định bóc thì đơ người.

Bộ móng mới làm dài hơn đầu ngón tay một centimet, lấp lánh đ/á quý. Bóc ngô thế này... móng bay màu.

Suy tính hồi lâu, chị quẳng bắp ngô xuống đi về phía bà:

- Bà ơi, cháu m/ua cho bà cái áo mới. Bà mặc vào rồi chụp ảnh với hai cháu nhé?

- Mọi người vào đi! - Chị hướng ra cổng lớn gọi.

Lời vừa dứt, đám đông ùa vào sân. Họ vác máy ảnh chụp lia lịa, camera ẩn bên ngoài ghi lại toàn bộ cảnh tượng.

Trợ lý đưa cho chị chiếc túi. Chị lấy ra áo khoác mặc cho bà.

- Bà ơi, cháu đang quay chương trình truyền hình thực tế trực tiếp đấy ạ!

Bà còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã bị khoác áo mới. Chị họ ngồi xổm bên cạnh, tạo dáng thân mật rồi ân cần gọi tôi: - Em gái ơi, lại đây chụp ảnh chung đi!

Tôi vội từ chối. Không phải cố ý làm mất mặt chị mà vì... diện mạo hiện tại quá thảm hại.

Hai mươi mấy năm trời, ra ngoài dù không xinh đẹp nhưng ít nhất cũng chỉn chu. Nhưng đây là ở nhà, làm đồng áng nên tôi mặc đồ cũ sắp vứt, trang phục lộn xộn. Mặt mộc đeo kính gọng đen, tóc buộc đại, sau nửa ngày làm việc trông như kẻ ăn mày.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27
9 Vượt Rào Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thừa Sanh

Chương 17
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cha mẹ đùa giỡn hỏi tôi với Phó Ngôn Chu: “Khi nào mới đi làm giấy tờ, rồi sinh cho chúng ta một đứa cháu đây?” Hắn vội vàng giành trả lời: “Chờ thêm một chút nữa đi.” Tôi thì nghiêm túc tính toán thời gian: “Trong vòng ba tháng cố gắng có thai, sang xuân năm sau thì sinh.” Phó Ngôn Chu không hài lòng việc tôi tự ý quyết định, dắt theo bạch nguyệt quang đang mang thai cả đêm không về. Thời hạn đã định càng lúc càng gần, bất đắc dĩ, tôi đành ngượng ngùng bấm số điện thoại của kẻ thù không đội trời chung của hắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn làm phiền anh ba phút, giúp tôi mang thai cho nhà họ Phó một người thừa kế.” Đầu dây bên kia giận dữ gào lên: “Ba phút? Cô đang chà đạp lên tôn nghiêm của tôi sao? Cô chờ đó cho tôi!” Sau này, vào cái đêm tôi bận rộn “mang thai người thừa kế nhà họ Phó”, Phó Ngôn Chu tìm tôi đến phát điên. Tìm mãi không thấy. Hắn chỉ còn cách liên lạc hết lần này đến lần khác với mấy cô bạn thân của tôi. Tịnh Tịnh: “Cô ấy đang xem phim với tôi, có chuyện gì để lát nữa hãy nói.” Văn Văn: “Cô ấy đang hát K với tôi, một tiếng nữa sẽ gọi lại cho anh.” Lệ Lệ: “Cô ấy đang tắm ở nhà tôi, cần tôi đi gọi một tiếng không?” Tôi mệt mỏi cả một đêm, gần sáng hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn hắn gửi qua WeChat, gào thét như kẻ mất trí: “Con mẹ nó, cô bị phân xák rồi sao? Hay là bị c hặt ra thành ba khúc, vứt riêng ở rạp chiếu phim, KTV và trong phòng tắm hả?!”
Hiện đại
Ngôn Tình
0
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6