“Cháu gái Cầu Cầu của tôi, nó làm việc ở Bắc Kinh, giờ đã về Bắc Kinh rồi.”
“Bắc Kinh nào vậy ạ?” Họ đồng thanh hỏi.
Bà lão cười, để lộ hàm răng vàng ố:
“Còn Bắc Kinh nào nữa? Trung Quốc mình chỉ có một Bắc Kinh thôi. Chàng trai trẻ, cháu đã từng đến Bắc Kinh chưa?”
“……”
Bà lão biết gì chứ? Bà chẳng biết gì cả.
Cuối cùng, tôi khom lưng, hiền từ nhìn theo bóng họ khuất dần.
Bà nội về nhà thấy đống ngô đã bóc vỏ, gi/ật mình kinh hãi.
Nhìn thấy trang phục của tôi, bà lại gi/ật nảy mình.
Dạo trước có trào lưu giả làm bà lão ra đường trên mạng, đúng lúc cho tôi cảm hứng.
Tôi mặc đồ của bà, trang điểm, thêm chút diễn xuất tự phát, không ngờ lại lừa được họ.
Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Trốn được đoàn làm phim và nhà tài trợ, nhưng không thoát được chị họ.
Chị ấy gọi điện bảo đã nhận lời tham gia một chương trình truyền hình trực tiếp thể loại trí tuệ dành cho tôi - sinh viên ưu tú.
Tôi không hứng thú: “Sao chị tự ý nhận show cho em? Có hỏi ý kiến em không?”
Sau đó chị còn xúi bác trai bác gái thuyết phục bố mẹ tôi, dùng chiêu tình cảm ép tôi phải tham gia.
Trước khi đi, tôi lo lắng đến mức ôn lại cả Giải tích nâng cao.
Dù tốt nghiệp Bắc Đại nhưng tôi học Hán ngữ, Toán thi đại học chỉ được 138 điểm. Những show kiểu “Rèn luyện trí n/ão” tôi đâu có đủ trình.
Đến nơi tôi mới biết chương trình “trí tuệ” này thực chất ra sao:
“Cho biết hai cạnh và góc kề của tam giác, đoán độ dài cạnh còn lại. Ai đoán gần nhất được điểm.”
“Gà và thỏ nh/ốt chung chuồng, biết tổng số con và tổng chân. Hỏi mỗi loại bao nhiêu con?”
“Đọc thuộc số Pi, ai đọc được nhiều số sau dấu phẩy nhất sẽ thắng…”
Tôi hít một hơi lạnh.
Trước khi đến, tôi đã mong đợi điều gì ở đây?
Ra đề kiểu này có phải đang coi thường trí tuệ người lớn không?
Liếc xung quanh, chị họ nhíu mày, dường như bế tắc.
Vài nghệ sĩ khác lặng lẽ bấm đ/ốt ngón tay.
Nhưng họ vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, phong thái vững vàng.
“Cái…” Tôi run run giơ tay: “Em trả lời hết được không ạ?”
Tôi liên tục giải 50 câu, đúng 100%, chương trình kết thúc sớm.
Rút ngắn 3,5 tiếng so với kế hoạch 4 tiếng ghi hình.
Cả suất cơm hộp của đoàn làm phim cũng tiết kiệm được.
6
Tôi lại lên trending.
Một fan cứng nhiệt thành ca ngợi tôi là “thần đồng toán học”, “thiên tài bẩm sinh”, lập hẳn supertopic kêu gọi fan check-in.
Tôi bứt tai gãi đầu, trằn trọc mãi, không nhịn được cầm điện thoại phản hồi:
“Em bé này, em chưa tốt nghiệp cấp hai đúng không?”
Fan đáp: “Ahhhhhh được chị rep! Em học lớp 7.”
Tôi tức gi/ận.
“Gọi gì chị? Phải gọi cô! Mấy giờ rồi còn nghịch điện thoại? Làm xong bài tập chưa? Phương trình bậc nhất hai ẩn với lượng giác không biết à? Không biết thì học hành tử tế đi, đừng đu idol nữa!”
Trong chương trình, tôi bị yêu cầu cầm sản phẩm đọc lời quảng cáo. Đối tượng sản phẩm chủ yếu là giới trẻ, suy nghĩ đắn đo, tôi lại comment dưới quảng cáo:
“Mọi người m/ua theo nhu cầu, đừng tiêu xài bốc đồng.”
Nhà tài trợ chưa kịp phản ứng, chị họ đã sốt ruột.
Chị nghiêm mặt dạy đời: “Xóa ngay đi, đừng làm mất lòng ‘bố tài trợ’.”
“Kêu gọi tiêu dùng có trách nhiệm có gì sai?” Tôi thản nhiên ngồi ườn trên sofa. “Chị đổi ‘bố’ mới, bác gái biết chưa?”
“Chị làm thế là vì em!” Chị gi/ận dữ như gà trống xù lông.
Tôi húp một ngụm trà sữa, nhoẻn miệng cười.
“Chị họ, em biết tại sao chị ép em tham gia chương trình này. Vì nếu em không tham gia, ê-kíp cũng sẽ loại chị.”
“Nhưng đây là lần cuối. Không có hạ bất dục lệ.”
“Em không thiếu tiền, cũng không màng showbiz. Chị muốn gì thì làm, đừng lôi em vào.”
Mỗi khi tức, chị họ lại trợn mắt. Từ ngày c/ắt mí, mắt chị càng to hơn.
Chị xọc tay vào đầu tôi: “Đồ ngốc! Viết lách ki/ếm được bao nhiêu? Chị em mình hợp lực, nhất định sẽ…”
“Mấy năm trước không có em, chị vẫn thuận buồm xuôi gió đó thôi. Cố lên!”
Tôi giơ tay làm động tác cổ vũ.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tôi không muốn lên trending, nhưng热搜 cứ thi nhau kéo đến.
7
Đầu tiên là comment khuyên fan học hành và tiêu dùng hợp lý của tôi gây bão, nhận cả rừng like.
Ngược lại, vài sao không giải nổi toán cơ bản, bằng cấp bị đem ra mổ x/ẻ.
Điểm thi đại học 692 của tôi bị phơi bày, các fan hô hào lấy tôi làm gương, chăm chỉ học tập.
Bình luận tràn ngập năng lượng tích cực.
Tôi vô cùng đắc ý.
Tiếp theo, một netizen rảnh rỗi đào lại comment của tôi dưới Weibo Lạc Diên Xuyên từ hai năm trước, gây chấn động.
Lạc Diên Xuyên là ảnh đế đương kim, nổi tiếng từ một phim cổ trang hai năm trước.
Tôi cực thích vai nam chính do anh đóng, nên đã theo trào lưu comment dưới ảnh phim: “Chồng ơi!”.
Người khác gọi “chồng” thì không sao.
Nhưng lời gọi này của tôi bị đem ra “đ/á/nh hội đồng”.
Lạc Diên Xuyên đúng là người nổi tiếng không sợ thị phi, đáp lại nhẹ nhàng:
“Ừm?”
Một chữ mà bị suy diễn trăm phương nghìn kế.
Kẻ bảo ảnh đế ngầm công nhận qu/an h/ệ, người nói anh hoàn toàn nghi vấn, chẳng quen biết tôi.
Lại có kẻ phân tích: “Tiếng ‘ừm’ này nghe sao có vẻ ngọt ngào thế?”
Tôi ngửa mặt than trời.
Tôi thích nhân vật của Lạc Diên Xuyên thôi, tình cảm với vai diễn tuyệt đối không liên quan diễn viên.
Ai ngờ trợ lý của Lạc Diên Xuyên thật sự tìm tôi: “Cô Viên, cô có muốn đóng cặp với nghệ sĩ nhà tôi không?”
“Không.”
Tôi sửa lại: “Tôi họ Viên.”
Họ vẫn không buông: “Vậy hợp tác đóng phim thì sao?”
“Không đóng.”
“Vai nữ chính?”
Tôi chớp mắt.
Hơi hấp dẫn, nhưng không đủ.
“Trông tôi giống biết diễn xuất không?”