Quả nhiên rư/ợu là khác thật.
Tôi: [Đợi chút, qua ngay.]
Tôi cầm chìa xe phóng thẳng quán bar.
Vừa bước vào, tôi nhìn thấy Nam ngồi lẽ góc, đầu cúi gằm.
Bên cạnh cậu ấy có chị gái xinh đẹp đang mời rư/ợu.
Đoàn Nam lạnh lùng: được, gái tôi gi/ận.'
Chị gái thở dài: 'Thôi được, hoa có chủ, chúc các hạnh phúc.'
Đoàn Nam nghiêm túc: 'Cảm ơn.'
Tôi khúc khích.
Đoàn Nam quay đầu nhanh như chớp.
Ánh mắt say say của cậu ấy bỗng rực khi thấy giọng ngọt ngào: 'Bảo bảo...'
Tôi nắm cậu ấy dịu dàng: 'Anh gái đón về đây.'
Trên xe, Nam rời mắt giọng nũng nịu:
'Xin lỗi làm thời gian.'
Tôi mềm có khó chịu không? Em đưa về uống th/uốc rư/ợu nhé?'
Đôi mắt đen huyền của cậu ấy chợt ươn ướt, thều thào:
'Rất khó chịu...'
Tôi chợt cửa phòng ngủ, vội đổi ý:
'Thôi th/uốc rồi đưa khách sạn vậy. Cánh cửa em... tiện lắm.'
Đoàn Nam hiểu lầm, giọng chùng xuống đầy thân:
'Anh mà, có trai ở Anh người ta hiểu lầm em.'
Tôi ngùi thích đành lặng.
Cậu ấy cũng thinh, tựa đầu vào cửa kính lim dim.
11 giờ đêm.
Đưa Nam vào phòng khách sạn xong, tôi rời đi.
Giọng ức vang bỏ đi như sao?'
Tay nắm ch/ặt nắm cửa: 'Anh nghỉ ngơi đi.'
Vòng eo bỗng bị ch/ặt, hơi thở nóng hổi phả vào tai: lại với thêm chút nữa... Bảo bảo, xin em...'
Chuông vang lên đúng lúc.
Trên màn hình hiện chữ 'Chồng'.
Đoàn Nam chát: 'Sao nghe máy? Vì à? Không để bụng đâu.'
Tôi nhấn nút nghe.
Giọng ngọt ngào vang 'Vợ yêu! Anh sắp tan làm rồi! Em ăn gì không? Anh quá đi!'
Quay sang, Nam mặt xám xịt.
Cậu ta thì gh/en tị: điệu giả tạo Chỉ có mấy cô gái ngốc như mới nhận ra.'
Tôi ngặt thế.'
Đoàn Nam nghiến răng: 'Bênh thế? Văn Sanh, xem chỗ nào?'
Tay cậu ta dẫn tôi lên cơ bụng săn chắc: 'Bảo bảo này... Anh sao?'
Tôi gi/ật mình kêu lên.
Điện hỏi dồn: 'Vợ làm sao thế?'
Tôi ấp 'Không... sao.'
Đoàn Nam ch/ặt hơi thở gấp gáp bên tai: 'Từ đi... Nói về nay...'
Chẳng hiểu tôi lắp bắp: 'Anh ơi... nay về... Hứa Nam Tự có việc gấp...'
Cúp máy xong, lý trí vụt trở về.
Tôi cố gắng thoát tay: 'Anh say đi.'
Nhưng Nam như yêu tinh, mê lại đêm thôi... Người yêu đâu...'
Chuông lần nữa.
Cậu ta ném ra xa, những hôn nồng phủ lên người tôi.
Lúc tỉnh dậy hôm sau, Nam vẫn đang ngủ.
Tôi nhặt thoại, gi/ật mình thấy 20 cuộc gọi nhỡ.
R/un gọi giọng chồng bình 'Vợ yêu dậy rồi à? Anh phải đi công tác tuần, đừng quá nhé.'
Cúp máy xong, quay lại thấy Nam tỉnh, mắt long lanh ngây thơ nhìn tôi.