Người kia trừ, gãi đầu:
“Xin lỗi nhé, không biết là ‘người trong ngành’…”
“Hiểu lầm hiểu lầm…”
“Có điều, cái thì…”
Tôi nheo mắt nhìn kỹ lớp còn nhỏ m/áu ấy, hơi rồi lặng liếc Tần Uyên.
Ông hiểu ngay, bèn lấy lý “tang đuổi mấy kia đi.
Tôi ho nhẹ, nghiêm túc:
“Được rồi, hiện kỹ năng thật rồi.”
“Nhưng nói trước, lát có gì cũng đừng hoảng lo/ạn.”
Tần Uyên nhếch kh/inh:
“Tôi mà hoảng cái gì?
Không cô còn khiến cái này… dậy chắc?”
Chưa dứt câu, lập tức bấm kết ấn, ngón lướt nhanh gió.
Chỉ trong cái chớp mắt, còn ướt m/áu bỗng… chuyển động.
Tần …
Ngay mắt, lơ lửng bay có linh tính.
Tôi vàng cất tiếng hỏi:
“Ngươi… vì mà đến?”
Tấm cử động, đầu ngón lên không lấy m/áu mực, hiện ràng:
“Khắc cốt thành vờ thật.”
Viết xong ấy, mất linh khí, rơi thẳng xuống đất.
Bầu không khí đọng ấy, điện Tần Uyên đổ chuông.
Nghe xong, sắc mặt ông lập tức đổi:
“A mất tích rồi?!”
11.
Tần Uyên chau mày:
“Không ổn, bắt đầu từ Dân.”
“Đi, thăm dò lần nữa.”
Tôi giơ chặn lại:
“Khoan đã chia hành động đi.”
“Tấm này, em có giả thuyết, cần kiểm chứng.”
“Hơn nếu thực có đề, chắn sẽ không dễ gì thầy moi được gì.”
“Một sáng, âm thầm, sẽ hơn.”
Tần Uyên thoáng rồi đầu:
“Đừng manh động, là hết.”
Tôi đầu cam kết.
Ông nhìn thật sâu, rồi quay đi.
Tôi đeo tay, nhặt kìm nén cảm buồn nôn, đưa lên mũi ngửi thử rồi sững người:
Mùi thơm rất nhẹ, và… quen thuộc.
Tôi nín thở hồi tưởng, rồi gi/ật mình:
Đây là thơm Ôn!
A Ôn… là hoạ bì sư!
12.
Vừa lái vun vút, vừa nhanh chóng xếp dòng suy trong đầu:
Không được nói ngày có "bạn gái mới" giả Ôn.
Xét về điểm không hề nói dối.
Họa bì sư không già, không ch*t dựa vào lớp ngoài.
Trên chắn có hàng da.
Mỗi ngày thay mặt, dễ trở bàn tay.
Nhưng là: Tại cô nhằm vào Dân?
Chẳng lẽ… xài mỹ nữ rồi, đổi gu vũ phu?!
Vả lại, nếu mức truyền tin, chắn đang gặp hiểm.
Ngay này, lại… đơn báo án.
Tôi lập tức cho Tần Uyên, trình bày suy đoán mình, rồi hỏi:
“Thầy đang đâu? Em tìm!”
Tên kia đầu dây kia giả vờ mất sóng:
“Alo alo? Gì cơ? Nghe không rõ… Không có tín hiệu… thật…”
Rồi… tút tắt máy luôn.
Tôi: …
Trời ơi cũng là cảnh sát tốt nghiệp chính quy mà?!
Còn suốt ngày học sinh cấp được bảo là sao?!
Không còn cách nào, điện thoại, cho cuối có giúp:
“Alo, hả?”
“Con cần học gấp cái truy tung mà nói hôm trước.”
“Đúng, cái đó! 10 phút học cấp luôn!”
13.
Theo hướng dẫn pháp, nhanh chóng tìm xưởng riêng nhưng không thấy dáng Tần Uyên đâu cả.
Bất đắc dĩ, về đồn xin chi viện.
Cúp máy, chần chừ giây, rồi siết nắm tay:
Thêm là thêm phần Không nữa!
Tôi rón rén lẻn vào trong xưởng và khi ánh sáng từ đèn phòng, đứng sững tại chỗ.
Khung cảnh quá mức quái dị.
Một phòng rộng lớn đứng giữa là vô con rối.
Hay hơn… là nộm.
Vương đứng giữa tròn ấy, mắt, say sưa múa lượn, trong là con có nhan sắc cực kỳ mỹ miều.
Trên không, treo bằng bùa chú, mặt mũi đẹp ban đầu đã rụng mảng thịt, m/áu nhỏ tí tách xuống nền.
Tôi thở ít chưa thấy thầy Tần đâu.
Tôi vừa dịch bước định tiếp cận, bàn lạnh ngắt đặt lên vai tôi:
“Cô bé à, đã rồi… đừng mơ khỏi đây.”
Toàn nộm và cả đồng loạt quay nhìn tôi.
Tôi nổi hết gà, lập tức chiêu vật ngã vai, quăng đứng sau phía há hốc mồm:
“Bác sĩ Trương?!”
“Ông… ông ch*t rồi mà?!”
14.
Vương đã chẳng còn chút dáng nhã nào, nhếch kh/inh thường:
“Cô là có bản lĩnh đấy.”
“Nhưng là… đã vào đây rồi, ngoan ngoãn cho đi.”
Tôi bình đáp:
“Nếu đã ch*t, chẳng không xứng đáng biết thật sao?”
Vương lát, rồi đầu:
“Cũng phải.
Vở kịch quá tuyệt vời, ít có khán giả.”
Thì ra, ban đầu là nghệ nhân múa bình thường.
Tuy đủ sống, nhưng chẳng mấy danh tiếng.
Cho ngày, nảy suy đi/ên rồ:
“Rối là mô phỏng thật…
Vậy thành thật luôn?”
Hắn đ/á/nh th/uốc gái đó, treo cô bẻ g/ãy khớp xươ/ng, rồi nối lại, thành “người rối” hoàn chỉnh.
Con ấy quá thật khiến buổi biểu nổi đình nổi đám.
Tuy chưa có kinh nghiệm, cơ đầu nhanh chóng th/ối r/ữa.
Nếm được "mùi không dừng lại.
Hắn liên tục kè gái mới, rồi khi họ phòng là họ thành rối.
Trong tâm lý ngày càng vặn vẹo, còn tìm được thứ “khoái cảm” mới từ này.
Cho cuối Ôn.
Ban đầu, nhan sắc cô h/ồn.
Nhưng sau khi chuẩn ngày, gặp gương mặt khác.
Và không là ngẫu nhiên gương mặt ấy… chính là những gái gi*t!