Như muốn nhìn chằm bắp cuồn của người đến xuyên thủng.
Quản nam vô hãnh diện, lập tức nắm lấy giới thiệu: mọi người, Đồng Tường bạn của tiểu thư, món tủ của xào chua ngọt."
Xoẹt một tiếng, đẩy ghế đứng dậy.
Tôi cảm giác thắng lợi như con nhau, huênh hoang nói: "Tiễn biệt nhé~"
Chưa dứt lời.
Đã nắm cổ lôi xềnh xệch ra ngoài.
"Này! làm thế!"
Hạ kéo ra vườn, ánh mắt như muốn xuyên thủng: "Bạn em? Hắn qua chúng làm không?"
"Anh kéo ra đây chỉ hỏi này?"
"Hay hỏi mặt hắn?" Hắn mặt đen như bồ hóng, đồ chơi cho đàn ông tranh giành."
Một câu khiến c/âm nín.
Sao lúc này tiết tháo thế? tổng tài đủ trò mèo sao?
"Không rồi?" cười lạnh, "Chẳng thích đàn ông sao? Hay bạn lấy thê của tôi?"
Tôi răng: bậy Bạn giống thích màu xanh lá đâu, cậu yêu lắm!"
Sự thật chứng minh, bừa.
Tối khi còn cãi trong bếp về việc cà chua xào trứng nên đường hay muối.
Đột nhiên nghe tiếng lạ trên tưởng D/ao nhau.
Ai ngờ khi mở cửa phòng kho.
Chứng kiến cảnh Đồng Tường vị thê ôm thắm thiết.
Nhìn đống hỗn độn dưới đất, đủ hiểu mọi đã xảy ra.
Thấy chúng Đồng Tường thê ôm ch/ặt lấy như đôi uyên ương ngăn cách.
"Tiểu thư, tiên sinh, lỗi! Chúng thực yêu nhau."
Tôi: "..."
Hạ Nghiệm: "..."
Tôi cười phá lên.
Hạ quay vội ngó ra cửa sổ: "À, đêm nay xanh lá thật nhỉ."
16
Tôi kéo đi chỗ khác.
Dù chưa việc.
Lửa gặp cỏ khô, thôi.
Gặp được người vừa yêu ngay từ cái nhìn đầu sẵn sàng hiếm lắm thay.
Dạo bước trong vườn hoa, lặng lẽ bước đi.
Nghĩ đến ba tỷ đã lấy của mở an "Đừng buồn nữa, thê đức truyền thống họ mà. xem huynh tốt thế nào, cô gái kia đổi đâu? Người đừng đạo đức thế."
Hạ đột ngột ngẩng đầu: rất thích tiền?"
"Đương nhiên."
Ai chả thích tiền chứ.
Hắn nói: cực kỳ giàu có."
Tôi chống nạnh: "Nè, rồi nhé! Tự ki/ếm được! Dù với kém xa, thuộc dạng siêu giàu mà."
Hả, thật gh/en tị, giàu thế.
Hạ tiếp lời: "Vậy thích tôi?"
Tôi gi/ật mình.
Ngẩng mặt đối diện ánh mắt chằm chớp của hắn.
Đôi mắt sâu thẳm, đặc quánh, tựa hồ chảy tràn thứ quý giá tiền bạc gọi TÌNH YÊU.
Tôi D/ao chưa từng thấy, chẳng dám tin.
Tôi đờ, ấp úng: "Anh... như thích ấy."
"Ừ." gật đầu.
Tôi càng đơ ra hơn.
17
Tôi D/ao lớn trong làng.
Dân làng chê chúng đứa ngốc, khờ khạo.
Mà cả đều cha mẹ.
Chúng mồ côi, cơm nhờ khắp nịnh nên được nhiều nhà.
Huệ D/ao rắn khôn ngoan hơn, luôn ra cách ki/ếm vài hào, dù ít ỏi.
Có khi thèm thuồng, chúng một bim bim chia ăn, một mấy ngày, còn liếm cả vỏ.
Từ nhỏ đã mình đứa rơi, chỉ nhau, tin ai khác.
Như lúc này.
Hạ thích phản ứng đầu tiên cảnh giác.
Tôi đáng thích chứ?
Ham đẹp, dáng xinh?
Xung toàn nhân, chẳng gì.
Nhưng ánh mắt quá chân thành, khiến d/ao động, nghi tin rồi ngờ.
Trong phút nội tâm như trải qua trận địa chấn.
Thế hỏi: đứa mồ côi, thích cái gì?"
Hạ ngạc nhiên: "Thích thì liên quan đến mồ muốn làm cha em."
Tôi: "..."
Thấy im lặng, hơi thở hơn: tin?"
"Không tin." buột miệng.
"Vậy làm tin?"
"Thì... nhảy xuống sông đi."
Tôi chỉ con sông om phía trước.
Câu đùa cho ai dại thế.
Ngờ đâu.
Hắn đáp "Được"
Xoẹt một tiếng.
Hạ mặt thẳng xuống dòng sông.
18
Tôi khóc như mưa bên bờ sông.
Khiến dân cư xung ùa ra xem.
Mọi người đèn pin, tưởng án kinh thiên.
Ai tự bơi bờ.
Vừa thấy ôm ch/ặt lấy.
Cảm nhận nhịp tim đ/ập mạnh, vừa thắt lại.
"Anh hù ch*t rồi! đi/ên! Mấy độ âm mà nhảy xuống nước!"
Tôi m/ắng, đ/ấm hắn.
Hạ nâng mặt đầu say đắm.
Tôi cắn, buông.
Dân xung dưa lựu.
"Đ.mẹ, đêm hôm diễn thảm đây à! đi/ên kh/ùng!"
Lẽ với phận thiếu gia, chịu được m/ắng.
Vậy mà lần này làm ngơ.
Đôi mắt dán ch/ặt như cả thế giới chỉ còn ta.
Lông mi ướt dính, chớp chớp.
Như chiếc chổi lông quẹt tim ngáy khó chịu.
"Anh thích em, đã tin chưa?" khàn giọng hỏi.