Không xa, Quý Kỳ An nhìn tôi và Tạ Hành Tri với vẻ mặt bình thản, không biết đã nghe được bao lâu.
13
Trong vài giây Quý Kỳ An tiến lại gần, đầu óc tôi trống rỗng.
Tạ Hành Tri theo phản xạ đứng che chắn sau lưng tôi.
Nhưng Quý Kỳ An chẳng hỏi gì, chỉ vươn tay qua người Tạ Hành Tri hướng về phía tôi.
『Lâu rồi không cho em uống rư/ợu, sợ em khó chịu nên mới ra đây.』
Không biết vì giơ tay lâu hay lý do gì.
Bàn tay Quý Kỳ An run nhẹ.
Anh nhìn thẳng mắt tôi, miệng cười không chút gượng gạo: 『Vợ ơi, về nhà không?』
Tạ Hành Tri vừa định mở miệng nói gì thì tôi đã chạy đến bên Quý Kỳ An, nắm ch/ặt tay anh.
Lạnh ngắt.
Tôi phớt lờ ánh mắt u ám của Tạ Hành Tri, siết ch/ặt ngón tay Quý Kỳ An: 『Về nhà thôi.』
14
Cho đến khi về nhà, Quý Kỳ An vẫn im lặng.
Trên xe thì nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng mí mắt cứ gi/ật liên hồi.
Về đến nhà lại giả như không có chuyện gì, lẹ làng chui vào phòng tắm.
Mãi đến khi bước ra mới đụng phải tôi đang chặn cửa.
Tôi nắm ch/ặt cánh tay Quý Kỳ An không cho đi.
Anh không giãy giụa, chỉ cúi đầu, trông như chính mình mới là người phạm lỗi.
Sau hồi im lặng, Quý Kỳ An lên tiếng trước.
『M/ộ Mộ, em và anh Hành Tri... hồi cấp ba đã từng yêu nhau sao?』
『Ừ.』
『Chia tay vì anh ấy đi nước ngoài đúng không?』
『Cũng coi như vậy.』
Quý Kỳ An nuốt nước bọt: 『Anh hiểu rồi.』
?
Hiểu cái gì chứ——
『Kỳ An, em và Tạ Hành Tri——』
『M/ộ Mộ, em có muốn xem lại chuyện ly hôn không?』
Quý Kỳ An nhẹ nhàng c/ắt lời.
Tôi nghẹn lời: 『Anh muốn ly hôn với em rồi sao?』
Không gian chìm vào yên lặng.
An An - chú mèo chưa được massage từ khi về nhà - nhảy từ giá mèo xuống, nằm ngửa dưới chân chúng tôi.
An An là tên do Quý Kỳ An đặt.
Lúc đó tôi còn nghĩ, ai lại lấy tên mình đặt cho mèo rồi tặng người khác?
Nhìn vẻ mím môi của Quý Kỳ An, tim tôi chìm xuống.
『Không phải anh nói không thể để An An thành con mèo đơn thân sao?』
Quý Kỳ An cúi mắt, lâu lâu không nói.
Anh chưa từng như thế bao giờ.
『Quý Kỳ An, em không thích kiểu anh im lặng khó nói chuyện thế này.』 Tôi nhíu mày, 『Em và Tạ Hành Tri từng yêu nhau, chỉ là chưa tìm thời điểm thích hợp để nói với anh. Hơn nữa đây là chuyện quá khứ, ai cũng có quá khứ, em có đòi hỏi anh phải bộc bạch hết tình cảm trước đây đâu.』
Nhắc đến Tạ Hành Tri tôi lại bực bội, giọng nói cứng hơn.
Nhưng tôi không muốn cãi nhau.
Hít sâu, tôi không nhìn Quý Kỳ An.
『Nếu giờ anh không muốn nói, chúng ta tạm dừng ở đây.』
Tôi cầm khăn tắm quay vào phòng tắm.
Tắm nước lạnh xong, tôi bình tĩnh lại.
Nhưng rồi lại mất bình tĩnh.
Căn nhà yên ắng đến lạ thường, như chưa từng có ai.
Lục hết phòng cũng không thấy bóng dáng Quý Kỳ An.
Cậu ta trốn nhà rồi!
15
Tôi lập tức gọi cho Quý Kỳ An nhưng điện thoại vang lên từ phòng khách.
Nửa tiếng sau, tôi bắt đầu hoảng hốt.
Vì nhận ra Quý Kỳ An biến mất, tôi hoàn toàn không biết tìm anh ở đâu.
Quý Kỳ An ít bạn, ngoài công việc hầu như không giao tiếp.
Suy tính hồi lâu, tôi gọi cho mẹ Quý Kỳ An.
Bà cụ đã ngủ, giọng lơ mơ: 『Kỳ An không về đâu, có chuyện gì à M/ộ Mộ?』
『Dạ không, anh ấy nhắn làm thêm giờ. Con làm phiền mẹ ngủ rồi.』
『Không sao, cuối tuần về ăn cơm nhé?』
Tôi dạ rồi cúp máy.
Ngồi đợi vô vọng nửa tiếng, tôi quyết định ra ngoài tìm may rủi.
An An thấy tôi lại đi, sốt ruột chạy vòng quanh chân.
Tôi đặt nó vào ổ, xoa đầu an ủi.
An An vẫn ủ rũ, rên ư ử.
Cắn răng bỏ mặc, tôi quay lưng bước ra.
Vừa mở cửa đã thấy một 『An An』 khác đang ngồi xổm trước cổng.
Quý Kỳ An ôm gối, co ro trước thềm.
Thân hình 1m85 khúm núm trong góc, trông thật tội nghiệp.
Nghe tiếng động mới ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn tôi đầy tủi thân.
Tôi quay đi.
Quý Kỳ An hoảng hốt đứng dậy, ôm chầm từ phía sau.
Hai tay siết ch/ặt, mặt dí vào bờ vai.
『Anh xin lỗi, anh không cố ý im lặng, không phải lạnh nhạt.』
『Anh chỉ sợ em không cần anh nữa.』 Giọng anh nhỏ dần, 『M/ộ Mộ, đừng bỏ anh.』
Tôi để mặc anh ôm, dùng đầu hích nhẹ.
『Quý Kỳ An, đừng vu oan, em nào nói bỏ anh?』
Giọng Quý Kỳ An còn ấm ức hơn: 『Ngày xưa em đã không thích rồi.』
Lúc này tôi tưởng anh nói về thời gian mới cưới.
Sau này mới biết là từ trước nữa.
Giọng anh nghẹn lại:
『Anh đã thua một lần rồi.
『Đối thủ là anh Hành Tri, sao anh có cửa thắng?』
Tôi sững người.
Quý Kỳ An từng kể Tạ Hành Tri thực ra là con trai tài xế nhà họ.
Nhưng từ nhỏ anh đã lấy Tạ Hành Tri làm chuẩn mực.
Quý Kỳ An tính cách mềm yếu, bị b/ắt n/ạt, được Tạ Hành Tri bảo vệ.
Sự xuất sắc của Tạ Hành Tri là thứ anh cho rằng mình không với tới.
Lúc đó tôi tưởng Quý Kỳ An khiêm tốn.
Không ngờ nỗi ám ảnh Tạ Hành Tri để lại sâu đậm thế.
Quý Kỳ An dụi dụi vào vai tôi, giọng ủ rũ:
『Anh ấy còn kể chuyện tình hai người, đến chia tay cũng vì bất đắc dĩ.』
Tôi xoay người trong vòng tay, đối diện đôi mắt anh.
『Anh ta lừa anh đấy.
『Chẳng có bất đắc dĩ nào cả.』
『Em cũng chưa từng so sánh anh với Tạ Hành Tri.』 Tôi nhón chân hôn lên má anh, 『Quý Kỳ An, anh là duy nhất.』