“Giảo Vũ, cậu đừng có nói bậy nữa, không tớ không chơi với cậu đâu.” Khương Yên vừa bịt miệng Giảo Vũ vừa dọa.

Giảo Vũ gật đầu lia lịa, vừa thấy Khương Yên buông tay liền chạy vụt ra sau lưng Tiêu Cảnh Kình: “Anh Kình ơi, Khương Yên đ/á/nh em!”

Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Cảnh Kình thoáng nở nụ cười đầu chiều chuộng, tóm cổ Giảo Vũ kéo đi xem hài kịch.

Khương Yên và Giang Trạch cùng đẩy xe hàng, cô nghiêng đầu hỏi: “Này, cậu đang diễn trò gì thế?”

“Tớ… muốn xin lỗi vì những lời lúc trước.” Giang Trạch cúi gằm mặt.

“Thôi được rồi, tớ cũng chẳng để bụng.” Khương Yên vỗ vai cậu ta như đại ca.

“Không được! Tớ phải bù đắp cho cậu. Cậu muốn gì cứ nói đi!” Giang Trạch ngẩng lên nhìn cô gái cao hơn mình nửa cái đầu.

“Vậy làm em trai tớ nhé! Từ nay có ai b/ắt n/ạt cứ bảo chị này.” Khương Yên khoác vai Giang Trạch thân thiết.

Mặt Giang Trạch đỏ ửng như gấc chín.

“Phụt!” Khương Yên bật cười khi thấy cậu bạn đỏ từ tai xuống cổ.

***

Ba năm sau, hai người cùng đậu vào một trường cấp ba, chung lớp nhưng không còn ngồi cạnh. Giang Trạch cao vống lên còn Khương Yên vẫn lùn tịt, một đứa bàn đầu một đứa cuối lớp.

Gương mặt điển trai của Giang Trạch thu hút đám con gái như ong vỡ tổ.

Một hôm tan học, Giang Trạch xếp sách lên bàn Khương Yên: “Bài này giải sao?”

Khương Yên ngước mắt lên: “Chỗ nào?”

“Hàm số này.” Giang Trạch chỉ đề bài.

Khương Yên liếc qua, bắt đầu giảng: “Giả sử f(x)=ax+b... Thế vào f(f(x))=4x+3 ta được hệ phương trình...”

Giang Trạch gật gù giả vờ ngơ ngác. Sau ba lần giảng đi giảng lại, cậu ta mới “hiểu ra”. Khương Yên hí hửng ra thêm mấy bài tương tự, nào ngờ Giang Trạch làm vanh vách. Từ đó, cứ mỗi giờ ra chơi cậu lại vác vở sang hỏi bài.

Kỳ lạ ở chỗ dù hỏi bài suốt ngày nhưng Giang Trạch luống đứng nhất lớp. Mãi sau Khương Yên mới vỡ lẽ: Cậu ta cố tình tìm cớ để cô không nói chuyện với bạn cùng bàn!

Đến năm ba cấp ba, Khương Yên kiệt sức vì lịch học dày đặc. Ngày ngày chỉ ngủ ba tiếng, ăn uống thất thường. Trưa nọ đang làm đề thi thử, cô đột nhiên đổ gục xuống bàn.

Giáo viên vội đưa cô xuống phòng y tế. Giang Trạch biết tin chạy như bay tới nơi, mặt tái mét: “Em không ăn sáng đúng không?”

Từ túi rút ra ổ bánh mì còn thơm phức, cậu ép Khương Yên ăn. Xong xuôi kéo cô ra quán trà sữa gần trường: “Một ly trà sữa trân châu nóng, hai bánh gatô!”

Khương Yên với tay lấy ví: “Tớ trả một nửa.”

Giang Trạch chặn lại, mắt lấp lánh: “Cứ ghi sổ n/ợ. Đến khi...”

“Khi nào?”

“Đến khi em làm vợ tớ.” Giang Trạch cười khẽ.

Mười năm sau, trong biệt thự ấm cúng, Khương Yên vặn chồng: “Sao anh chắc chắn em sẽ lấy anh thế?”

Giang Trạch ôm eo vợ, hôn lên mái tóc mềm: “Vì nếu em chạy, anh sẽ đuổi đến tận cùng trời cuối đất.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm