Mạc Tử cuộn kịch bản trong tay, chỉ đạo Tiểu Lý. Thẩm Hách Hiên đi theo, nhìn thấy Mạc Tử làm việc chăm chú bật cười. Các nhân viên công ty họ liếc nhìn Mạc Tử theo hướng ánh mắt anh, lập tức hiểu ra - họ sắp có bà chủ rồi, thầm thì xì xào:
- Nếu đạo diễn Mạc làm đạo diễn cho chúng ta, chỉ vài ngày nữa chắc chắn sẽ nổi như cồn.
- Đúng đấy! Cô ấy tuy nghiêm khắc nhưng phim cô đạo diễn toàn phá đảo doanh thu.
- Ôi tôi lại muốn đắm chìm trong đường ngọt rồi!
- Biến đi! Đừng có mà jinx, cậu quen trend 'cắn đôi nào hư đôi đấy' rồi còn gì!
...
Thật tội nghiệp, nhưng đành chịu - hễ cô ấy ship cặp nào là cặp đó tạch ngay.
***
Khi đoàn làm phim kết thúc buổi quay cũng là lúc đồng hồ điểm 1 giờ sáng. Mạc Tử lảo đảo trở về phòng nghỉ, đổ vật xuống sofa. Cô xoa mắt đỏ hoe vì dán mắt vào máy quay cả ngày, rồi lại ngồi dậy xem lại cảnh quay. Trong lòng vẫn cảm thấy vài phân đoạn xử lý chưa ổn, đành nhờ phòng hậu kỳ chỉnh sửa thêm.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên. Thẩm Hách Hiên đứng ngoài phòng nghỉ của Mạc Tử.
- Vào đi.
Giọng nữ vang lên đầy mệt mỏi. Thẩm Hách Hiên giấu thứ gì đó sau lưng, dùng một tay đẩy cửa bước vào, ngồi xuống cạnh cô.
- Anh đến làm gì? Giờ này đáng lẽ phải nghỉ ngơi rồi chứ!
Mạc Tử liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Thẩm Hách Hiên không vòng vo, đặt túi đồ lên bàn trước mặt cô.
- Trà sữa lắc, bánh pudding, cappuccino, bánh gatô phô mai...
Anh lần lượt bày biện đồ ăn từ trong túi ra. Mạc Tử nhìn thôi đã thấy nước miếng ứa ra, chợt nhớ mình cần giữ hình tượng. Nhưng nghĩ lại đây là anh hàng xóm từ hồi tiểu học, kệ thôi! Cô cắn một miếng bánh ngon lành, má trái má phải phúng phính.
- Ngon quá! Haizzz! Sao anh biết em thích đồ của tiệm này thế?
Mạc Tử nói lắp bắp với miệng đầy thức ăn.
- Đoán bừa thôi!
Thẩm Hách Hiên không đời nào tiết lộ mình đã điều tra kỹ lưỡng, trông cứ như kẻ theo dõi bi/ến th/ái vậy. Anh nhìn gương mặt không đeo kính đen của Mạc Tử - vẫn nguyên vẻ thanh tú, đáng yêu như thuở nào, cách ăn uống cũng y chang ngày xưa. Càng nhìn càng thấy trái tim rung động.
- Sao cứ nhìn em chằm chằm thế?
Mạc Tử cảm nhận được ánh mắt chăm chú đang dán vào mình.
- Không có gì. Tiểu Mạc xinh lắm!
Thẩm Hách Hiên buông lời khen. Ho sặc sụa
Mạc Tử suýt bị sặc trà sữa, tròn xoe mắt nhìn anh. Từ ngày làm đạo diễn, cô toàn bị gọi là "Sư Thái Diệt Tuyệt" hay "Đại Sư Mặt Lạnh". Được khen xinh đẹp, đây là lần đầu tiên.
- Không sao chứ? Uống trà sữa mà cũng sặc.
Thẩm Hách Hiên vỗ nhẹ lưng cô. Mạc Tử thầm nghĩ: "Nếu anh đừng phát ngôn bất ngờ thì em đã không thế này".
- Không sao, lời khen chân thành lắm.
Cô tiếp tục chăm chỉ... đớp bánh.
Chương 52: Mạc Tử & Thẩm Hách Hiên (6)
Ngày đóng máy cũng là lúc hai người ra mắt gia đình và nhận giấy đăng ký kết hôn. Trong bữa tiệc chia tay đoàn phim, Úc Khả Hân vội vã rời đi sau khi dự xong.
Mạc Tử dặn dò mọi người ăn uống thoải mái vì cô đã thanh toán hết. Rời nhà hàng, khi đang đợi xe, nhóm fan cuồ/ng của Thúy Thúy không ưa cô đã chuẩn bị sẵn thùng sơn định tạt vào người. Thẩm Hách Hiên nhanh tay xòe ô che chắn, dùng áo khoác bảo vệ đầu và người cô. Dáng người nhỏ nhắn của Mạc Tử hoàn toàn biến mất sau tấm áo rộng. Mấy kẻ cuồ/ng nọ lập tức bị vệ sĩ của anh kh/ống ch/ế.
- Đưa chúng đến đồn cảnh sát.
Thẩm Hách Hiên ra lệnh. Đám vệ sĩ áp giải bọn họ lên xe. Anh nhẹ nhàng kéo tấm áo xuống, thấy cô gái cúi đầu im lặng tưởng bị thương, vội xoay người cô kiểm tra. Mạc Tử đỡ tay anh xuống:
- Em không sao, không bị thương. Anh đừng lo.
Thẩm Hách Hiên thở phào nhẹ nhõm. May thay cô gái của anh vẫn an toàn.
- Sao không nói gì thế?
Anh khom người ngang tầm mắt cô.
- Em đang nghĩ... không biết mình có quá khắt khe không.
Mạc Tử cúi đầu vặn vẹo ngón tay.
- Không hề. Cứ là chính mình đi. Em rất xuất sắc, tự thân trở thành đạo diễn, tạo ra những tác phẩm để đời. Đừng suy nghĩ nhiều, đã có anh đây.
Thẩm Hách Hiên xoa nhẹ đỉnh đầu cô an ủi. Mạc Tử gật đầu, để mặc anh nắm tay dắt lên xe. Suốt đường về, cô im phăng phắc. Anh hiểu nàng đang buồn, nhưng cá tính thẳng thắn của Mạc Tử tuy khiến nhiều người gh/ét, lại có cả gia tộc họ Mạc và anh hậu thuẫn. Sự nghiêm khắc ấy chính là yếu tố tạo nên những thước phim xuất sắc, khiến khán giả vừa yêu vừa gh/en tị.
Đời người vốn dĩ không bằng phẳng. Những kẻ không muốn an phận đều đang cố vươn lên. Mạc Tử đang sống cuộc đời của chính mình.
- Anh Hách Hiên... em có thể lấy anh không?
Câu nói bất ngờ khiến Thẩm Hách Hiên suýt trượt tay lái. Anh đỗ xe bên đường, nghiêm túc hỏi lại:
- Em thực sự muốn lấy anh?
Mạc Tử gật đầu dứt khoát:
- Ừ!
- Được!
Thẩm Hách Hiên lập tức lấy điện thoại sắp xếp mọi thứ. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh lái xe thẳng đến nhà họ Mạc.
- Anh đang lái đi đâu thế? Không cần gặp phụ huynh sao?
Mạc Tử nhìn phong cảnh quen thuộc hỏi. Thẩm Hách Hiên im lặng, cô cũng không hỏi thêm.
Xe dừng trước biệt thự họ Mạc. Thẩm Hách Hiên nhanh nhẹn xuống mở cửa. Mạc Tử bước vào nhà với vô số kịch bản diễn tập trong đầu, nào ngờ...
Mạc Hoài và Thẩm mẫu đang ngồi xem lịch. Các dì chọn nhà hàng và cửa hiệu váy cưới. Các cậu thì soạn danh sách khách mời. Mạc Tử đứng ch*t trân, nghiêng đầu về phía Thẩm Hách Hiên:
- Anh sắp đặt hết rồi à?
Nụ cười bí ẩn của anh trai khiến tim cô đ/ập lo/ạn nhịp. Mạc mẫu vẫy tay:
- Tiểu Mạc về rồi! Lại đây nhanh...