Tôi lừa gia đình, đôi giào cao su chẳng hề chắn chút nào, gió lạnh qua những khe hở len lỏi lòng bàn chân. giày mỏng nỗi đường chẳng khác gì chân đất.
Nhưng đủ ơn, nó che chút tự tôn mong manh cuối cùng, giúp ngồi thẳng lưng lớp học.
Qua đông tới hè, đôi giày ấy mùa hè, bàn chân đầy rôm mới miễn cưỡng thay ra.
Không phải thích, điều lại phải tốn m/ua giày mới.
Chị và trai nên hả hê Chị tiết đôi giày ấy vừa đẹp.
Chị hớn hở mang đôi giày ấy thi trường ba, rồi c/ắt cỏ, thu hoạch lúa, đốc thúc bài.
Ngày nhận quả thi, đế giày cũng vừa rơi ra.
Lúc ấy buông thõng mép, ngồi thở dài trước cửa vá lại đôi giày rá/ch.
Còn người hỏi thăm tin trước suýt chút chân đất nhà, vai 'Chị 20 toàn thành phố, đứng trường! Hiệu phát thưởng!'
Sợi tay mãi qua lỗ kim. Cuối đặt rổ xuống, khóc nức nở, thấm ướt vai.
'Học bổng... Chị rồi! Em ơi, m/ua mỗi đứa một đôi Từ nay ai dám chê cười các nữa!'
Tôi sững người. Hóa ra luôn chuyện trai và bạn giễu suốt kỳ.
Thực ra đâu đôi Còn cặp sách vá chằng vá đụp, những mẩu bút ngắn cũn cũng đứa cuối nộp phí.
Đôi giày cái cớ tiện nhất để chúng nhạo tôi.
Nhưng ý nghĩ ấy bén rễ lòng bé ấy.
Học.
Chỉ học, mới giày mới, mới thoát khỏi những định kiến và tiếng cười nhạo đang bủa vây, những phương trời xa hơn.
07
Sau hè, càng đi/ên cuồ/ng hơn. Chị giỏi, trường bổng, ít nhất lo phí.
Tôi năng khiếu hành, trường' với xa như giấc mơ ăn thịt mỗi bữa.
Nhưng ba từng Thiên đâu phải ai cũng có. vậy, hãy lấy hôi bù.
Ông người bao nhiêu nát sách kỹ thuật lái để thành tài xế tải giỏi nhất.
Tôi để leo thêm chút bảng điểm ăn ra đồng lẩm nhẩm bài.
Có lần suy nghĩ bài toán, lưỡi liềm suýt ch/ém đ/ứt ngón chân.
Thứ hạng càng cao. Bạn chuyển chê 'đồ thừa của góa' sang 'nhà nghèo, giỏi cũng vô dụng'.
Tôi bỏ ngoài tai, dồn toàn lực học, gần như phát đi/ên.
Ngày quả, trời hạn lâu bỗng đổ mưa rào.
Tôi co ro dưới ô trước làng, cuối cũng đợi tin giáo.
Tôi 18 toàn trường, tuyển lớp chọn trường ba số 1 thành phố.
Chưa hét vang tin mừng. Mẹ lao ra ch/ặt tôi, mưa mắt.
Nhưng niềm vui chưa bùng vụt tắt trước mức phí c/ắt cổ.
Một nghìn sáu trăm đồng. Số chẳng đủ lẻ.
Tôi nhưng nét tối sầm.
Bà cười, kéo ăn mừng.
Tối đó uống cạn chai rư/ợu trắng Trừ ai nấy say khướt.
Mẹ đỏ vỗ vai tôi, long lanh: Mẫn, con cứ tâm học. Mẹ dù rẻ thể diện, cũng con trường!'
Đầu óc quay cuồ/ng, chẳng hiểu hết lời bà, đỡ giường rồi ngủ thiếp đi.
Sau hơn một rưỡi tủi nh/ục, đêm nay cuối cũng ngủ giấc tiên kể ba mất.
08
Sáng hôm sau, tiếng ồn ngoài đ/á/nh thức.
Bước ra thấy trai ướt đẫm, đang bắt tôm tán lo/ạn khắp xó nhà.
'Mày bắt cái làm gì?' nhăn nhìn bàn tay và chân đầy xước.
'Góp phí chị... Mẹ sáng sớm rồi.
Chị đang thi giúp được, thể ngồi không.
Dân thành phố bây giờ thích ăn tôm lắm! Sáng nay bắt ba bốn cân, nhiều lắm!'
'Mẹ rồi? Nhà còn họ hàng để vụng?' chộp lấy điểm then chốt.
Hoàng Tư Dũng gi/ật nhận ra lỡ gằm thú nhận hết.
'Mẹ chị. Bà muốn cũng theo. Bà dù chuyện để gánh vác.'
Tôi phì cười: dáng người nhỏ ấy gánh sao?'
Bất chấp trai níu kéo, phóng như bay phía họ hàng.
Đằng xa, trước ông hai đang đông người xem. tiếng nhiếc của bà hai.
'Hai trước ra giờ đồng bạc lẻ cũng quỳ được.
Ai sau còn làm trò gì nh/ục nh/ã nữa?'