Tôi và chị gái thay phiên nhau làm bạn gái của Thái tử giới kinh đô Phó Tân.
Chị gái hỏi tôi: "Em ơi, Phó Tân của chị sao khác em thế? Em dị ứng vàng còn chị không, sở thích cũng khác hẳn..."
Chúng tôi nhìn nhau, nhất trí cho rằng Thái tử gia bị t/âm th/ần, quyết định giả ch*t đào tẩu.
Nửa đêm, tôi vừa chui ra khỏi qu/an t/ài.
Liền thấy hai người đàn ông giống nhau như đúc, cầm xẻng nhìn chúng tôi không chớp mắt.
"Anh à, em đoán ý tưởng mất dạy này là của ai?"
"Chắc là con bé, tối qua nó còn hỏi anh cách sống sót khi bị ch/ôn sống."
1
Tôi là Đường Thanh.
Ba năm trước, tôi và chị Đường Tuyết bàn nhau cùng làm bạn gái Phó Tân để ki/ếm đủ 20 triệu rồi chuồn.
Ngày lẻ tôi tiếp, ngày chẵn chị Tuyết tiếp.
Trước mặt Phó Tân, chúng tôi có chung cái tên: Đường Lê.
Phó Tân thể lực cực tốt, dù đêm trước có ra sức thế nào, đêm sau vẫn tiếp tục chiến đấu.
Mỗi lần xong việc.
Hắn đều hào phóng tặng quà.
Tiền, đủ loại châu báu, hàng hiệu, xe thể thao, biệt thự.
Ba năm qua, không món quà nào trùng lặp.
Mai là sinh nhật Phó Tân.
Chúng tôi quyết định ra ngoài chọn quà.
"M/ua dây chuyền vàng 'Sự Như Ý' đi!"
Đường Tuyết mỗi lần qua Chow Tai Fook đều đứng ch/ôn chân.
Chị ấy mê sưu tập dây chuyền vàng.
Tôi kéo chị lại:
"Tỉnh táo đi chị! Quên Phó Tân dị ứng vàng rồi à? Lần trước ảnh nói thấy em đeo vàng sẽ quăng em xuống hồ bơi ngủ chung với vịt cao su đấy!"
Đường Tuyết ngơ ngác chớp mắt:
"Hả?
Lần trước chị còn đeo vòng vàng vào chỗ... của ảnh.
Ảnh còn phấn khích bảo 'Chị chơi hay quá'."
Tôi choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
2
Để an toàn, Đường Tuyết đành tiếc rẻ bỏ vàng, cùng tôi chọn quà khác.
Qua quầy Rolex, tôi kéo chị:
"Chị nhớ kiểu đồng hồ Phó Tân hay đeo nhất không? Hay m/ua cái giống vậy tặng ảnh?"
Đường Tuyết nhíu mày:
"Ảnh đeo đồng hồ à? Chị không để ý."
Tôi sốt ruột dậm chân:
"Chị nghĩ kỹ đi! Ảnh có bệ/nh ép buộc, mỗi lần tắm đều tháo đồng hồ xếp gọn vào hộp."
Đường Tuyết kéo dài giọng:
"Chị nhớ ra rồi!
Ảnh có cái đồng hồ điện tử Casio."
Tôi nuốt nước bọt hoảng hốt:
"Chị nói thật à... Phó Tân từng nói nhiều lần đeo đồng hồ điện tử trẻ con, có mùi học sinh."
Đường Tuyết im lặng hồi lâu.
Sau đó, chúng tôi chọn tiếp các món quà khác.
Lần nào cũng phát hiện hình tượng Phó Tân trong mắt hai chị em khác biệt lớn.
Ví dụ Phó Tân của tôi giống tôi: không ăn ngò, không thích tiêu.
Phó Tân của chị ấy ăn cả thế gian, lẩu ngò ăn cùng chị cũng được.
3
Ban đầu tôi nghĩ có lẽ Phó Tân thích chị Tuyết hơn nên nhường nhịn chị.
Nhưng suy nghĩ này sớm bị bẻ g/ãy.
Khi bàn về thói quen 'mây mưa' của Phó Tân.
Đường Tuyết nghe tôi miêu tả liền gi/ật mình nhảy khỏi ghế:
"Em ơi, Phó Tân của chị sao khác em thế?
Bảo ảnh gh/ét tư thế orz, ngày nào cũng bắt chị mặc váy đỏ ở trên."
Tôi ôm đầu: "Không thể nào, ảnh gh/ét màu đỏ, toàn dùng orz mà."
Đường Tuyết ôm gối run cầm cập:
"Em... chúng ta gặp phải bệ/nh nhân t/âm th/ần phân liệt rồi sao?"
Tôi trầm ngâm hỏi vấn đề hệ trọng:
"Ảnh của em thường bắt gọi Daddy, còn ảnh của chị?"
Mặt Đường Tuyết đỏ bừng:
"Ảnh của chị toàn gọi chị là Mommy..."
Thế này thì xong!
Hai chị em nhìn nhau, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Đường Tuyết xách vali:
"Thanh ơi không được rồi, thu xếp chạy thôi. Lỡ ảnh phát hiện sự thật thì gi*t chúng ta mất."
Tôi suy nghĩ:
"Không được!! Với th/ủ đo/ạn của ảnh, dù chúng ta chạy sang b/án cầu khác cũng bị tóm."
Đường Tuyết: "Vậy tính sao?"
Tôi đ/ập bàn:
"Học theo nữ chính tiểu thuyết, giả ch*t đào tẩu!"
4
Hai chị em bàn kế hoạch.
Đúng sinh nhật Phó Tân ngày mai sẽ tạo t/ai n/ạn t/ử vo/ng giả.
Mất bạn gái trong sinh nhật, đủ khiến gã ảnh trầm cảm vài năm.
Kế hoạch:
Tôi - người không bằng lái - chuẩn bị th/uốc giả ch*t, đi dự sinh nhật Phó Tân.
Đường Tuyết có bằng lái chuẩn bị xe nhà di động để chạy trốn, xẻng để đào qu/an t/ài c/ứu tôi.
Trước khi đi, tôi hỏi lại:
"Chị, em có thể tin chị chứ?"
Đường Tuyết vỗ ng/ực:
"Cứ yên tâm! Chị chỉ có mình em, không tin chị thì tin thằng Phó Tân à!"
...
Dù vậy, tôi vẫn lo.
Nhỡ chị quên đào, nhầm giờ hay xẻng g/ãy thì tôi toi!
Nghĩ suốt từng ấy chuyện.
Đến nỗi khi ở cùng Phó Tân, tôi mất tập trung.
Hắn hiếm khi kết thúc sớm, ôm tôi vào lòng:
"Hôm nay em có tâm sự?"
Tim tôi đ/ập thình thịch, vừa định chối thì Phó Tân đưa điện thoại soi mặt tôi:
"Em mà giấu được chút gì thì hay.
Làm chuyện có lỗi chẳng cần tra khảo, mặt đã khai hết rồi."
Tôi: ...
5
Phó Tân đứng dậy rót nước.
Uống ngụm đầu rồi đưa tôi:
"Khai đi, đang lo nghĩ gì."
Tôi nhấp môi, nhanh trí bịa cớ:
"Em vừa xem phim kinh dị, chưa xem hết đã thấy nữ chính bị ch/ôn sống.
Em lo quá...
Không biết bị ch/ôn sống phải làm sao."
Phó Tân nghe xong mặt lạnh như tiền, dường như không phát hiện tôi nói dối.
Trái lại còn giảng giải:
Nếu thật sự bị ch/ôn, tuyệt đối không giãy giụa kẻo hết oxy nhanh.
Nói xong, hắn tắt đèn ngủ, vòng tay qua eo tôi: