Lúc sau tôi mới biết, hóa ra đó là đề thi dành cho tôi.

4

“Mấy giờ xe chạy vậy D/ao Dao?” Bạn cùng phòng vừa thu dọn đồ vừa hỏi tôi.

“Ba giờ chiều.” Tôi nhìn họ đáp.

“Được rồi, vậy bọn mình đi trước nhé.”

“Đi đường cẩn thận nhé.” Tôi vẫy tay chào họ, dặn dò.

Cả ký túc xá đều đã về, giờ trong phòng chỉ còn mình tôi đột nhiên cảm thấy trống trải.

“Mọi người trong ký túc đều về hết rồi, chỉ còn mình em thôi.”

QWQ.jpg

“Chị không về nhà sao?”

“Không m/ua được vé sớm, chỉ có vé ba giờ chiều thôi.”

委屈.jpg (Buồn bã)

“Vậy chị về nhà nhớ cẩn thận nhé.”

“Em đã là người lớn rồi, lạc sao được?”

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, tiếc là giường không đủ rộng.

Một lúc sau đối phương mới nhắn lại:

“Dù sao chị cẩn thận vẫn hơn.”

“Rồi, rồi, biết rồi.”

愛你.jpg (Yêu chị)

害羞.jpg (Ngại ngùng)

Buổi trưa tôi ăn qua loa, vội về thu dọn đồ đạc.

Nghỉ lễ mà không hào hứng thì quả là có vấn đề.

Nhịn bụng để về ăn cơm mẹ nấu.

Vừa đeo balo ra cổng trường, tôi đã thấy Phó Trạch đứng đó không biết làm gì.

Định lướt qua ông ta thì bị gọi lại:

“Đường D/ao, thấy thầy mà không chào hỏi gì sao?”

Tôi cảm nhận được ánh mắt đầy ý cười sau cặp kính của anh ta.

Tôi nở nụ cười giả tạo:

“Chào thầy Phó, em vội về nhà nên không để ý ạ.”

“Giờ thấy cũng không muộn, đi ra bến xe hả?”

Tôi gật đầu.

“Đi thôi, thầy đưa em đi, tiện thể nói chuyện về kỳ thi cuối kỳ.”

Nghe nửa đầu câu tôi định từ chối, nhưng nghe nửa sau liền im bặt.

Tôi ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, liếc nhìn gương mặt bên hông của Phó Trạch.

Đúng là đẹp trai, nhưng sao bằng người ngọt ngào của em được.

Suốt đường tôi mải nghịch điện thoại, không để ý tai Phó Trạch đã đỏ lên.

“Kỳ thi lần này không khó đâu, em cứ ôn theo phạm vi thầy cho là được.”

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta:

“Thật không?”

“Thầy lừa em làm gì? Nếu đến mức này mà không qua được…”

Phó Trạch liếc tôi một cái đầy ẩn ý, quay lại tập trung lái xe.

Đừng tưởng tôi không biết, anh ta vừa chắc chắn đang coi thường tôi.

“Thầy không về nhà đón Tết Dương lịch sao?”

“Về.”

“Ừ.”

Cả chặng đường im lặng đến ngượng ngùng.

“Em đang đi nhờ xe thầy dạy Toán cao cấp. Thầy ấy hơi lạnh lùng, chẳng biết nói gì.

Tôi nhắn cho người ngọt ngào xong, điện thoại của Phó Trạch bên cạnh liền kêu ting.

Tôi liếc nhìn nhưng không để ý, yên lặng đợi tin nhắn hồi âm.

“Đến rồi, đi đường cẩn thận nhé.” Phó Trạch dặn dò.

“Biết rồi thầy Phó, em lớn đầu rồi mà.”

Tôi vẫy tay qua cửa kính, lấy kẹo cao su trong túi ném cho anh ta:

“Cảm ơn thầy Phó cho đi nhờ xe.”

Trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi đã chuồn thẳng.

“Vậy thầy Toán của em cũng tốt đấy chứ.”

Trên tàu cao tốc, người ngọt ngào bất ngờ nhắn lại.

Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Ừ, cũng tốt thật.”

5

Nhà tôi ở thành phố A, mùa đông cực kỳ lạnh, may mà có người đón.

“Biết nhà lạnh mà không mặc thêm đồ.” Mẹ nhìn bộ dạng mỏng manh của tôi rồi vặn tăng nhiệt điều hòa.

“Con chỉ muốn về nhà thôi mà, nhớ cơm mẹ nấu lắm rồi.”

Tôi nũng nịu với mẹ.

“Được rồi, tối nay mẹ làm tiệc lớn, lát nữa cùng mẹ đi chợ nhé.”

“Yes sir!”

Không hiểu sao đi chợ về, Phó Trạch đã ngồi chờ trong nhà.

“Vào đi con.” Mẹ đẩy tôi một cái, ánh mắt bố và Phó Trạch đổ dồn về phía tôi.

“Hê hê?” Tôi lên giọng chào hỏi.

Phó Trạch ăn mặc như sinh viên đại học thuần khiết, đúng là có hai bộ mặt.

“Mẹ giới thiệu cho con, đây là Phó Trạch - con trai chú Phó. Hồi nhỏ hai đứa từng chơi chung, sau nhà chú ấy ra nước ngoài nên ít gặp.”

“Hồi nhỏ?” Tôi ngồi xuống ghế sofa, nghi hoặc nhìn Phó Trạch đối diện.

Đây có đúng là người cho tôi đi nhờ xe chiều nay? Tôi nghi ngờ đây chỉ là trùng hợp tên và ngoại hình.

“Đúng vậy, con còn lớn hơn cậu ấy ba tháng đấy.”

Tôi tròn mắt:

“Con lớn hơn ảnh? Không nhầm chứ?” Tôi không tin nổi.

“Sao con ngạc nhiên thế? Con từng gặp Tiểu Trạch à?” Mẹ thò đầu từ bếp hỏi.

“Tiểu Trạch?”

“Mẹ con và mẹ Tiểu Trạch là bạn thân.”

Tôi và Phó Trạch đối diện nhìn nhau.

Về nhà lần này đúng là đầy kịch tính.

“Bố Đường ra đây phụ mẹ, để bọn trẻ nói chuyện, ông chen vào làm gì.”

“Hai đứa cứ nói đi.”

Bố ơi đừng đi, con không chịu nổi một mình đâu.

“Thầy... Phó?” Tôi e dè hỏi.

“Sao, chưa bao lâu đã không nhận ra thầy rồi hả?” Giọng điệu đối phương đầy trêu chọc.

Tôi thở phào, đúng là giọng điệu quen thuộc.

Nhưng đột nhiên tôi lấy lại bản lĩnh.

Sợ gì chứ, cậu ta vẫn là em mà.

“Tiểu Trạch ~”

Cậu ta ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, tôi x/ấu hổ gãi gãi mũi.

Tôi thừa nhận mình hơi quá, nhưng gọi thế cũng đâu sai, nhìn gì mà nhìn.

Tôi hắng giọng định nói thì cậu ta lên tiếng trước:

“Chị gọi em có việc gì ạ?”

Khi tiếng “chị” vang lên, mặt tôi đỏ bừng. Nghe qua điện thoại và nghe trực tiếp hoàn toàn khác nhau.

C/ứu emmmm!

Tôi nhất thời không biết nói gì.

“Em... em có chơi Liên Quân không?” Vừa nói xong tôi đã hối h/ận. Mình vừa mời thầy dạy Toán chơi game sao? Nhỡ đâu cậu ta không chơi?

“Có chứ, chị cũng chơi à?”

“Tất nhiên, chị là Cao Thủ đây, lại đây chị dẫn em đi đ/á/nh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] BẠN TRAI THÂY MA

Chương 11
Mạt thế diễn ra, đại dịch thây ma bùng nổ, bạn trai vì che chở cho tôi mà bị tang thi cắn. Dù vậy, anh vẫn cố hết sức lực đưa tôi an toàn quay lại nhà trú ẩn. Trong giây phút tỉnh táo còn sót lại, anh đưa cho tôi con dao, bảo tôi hãy kết liễu anh trước khi anh hoá tang thi mà tấn công tôi. Tôi cầm con dao, nâng lên rồi hạ xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa, cuối cùng không nỡ giết anh. Trong lúc do dự, bạn trai đã tỉnh lại, tròng mắt trắng đục, đã hoá thây ma. Anh gào lên mấy tiếng, giơ hai tay muốn nhào đến cắn xé tôi. Vừa vất vả nín khóc xong, thấy bạn trai hung dữ như vậy tôi lại oà lên nức nở. Thây ma sững sờ, anh bối rối cứng ngắc quay lưng lại, khẹc khẹc mấy tiếng. Sau đó, tôi tự mình ra ngoài kiếm ăn. Vừa bước chân đến cửa đã thấy mấy con tang thi chực chờ sẵn, tôi vừa ló mặt ra đã thi nhau kéo đến. Tôi sợ quá, đánh rơi cây gậy trong tay, đứng run chân không chạy nổi, ú ớ tưởng xong đời. Bạn trai đang núp sau bức tường bất đắc dĩ phải đi ra, cúi người cầm gậy, đánh cho lũ tang thi kia chạy mất dép, còn phải xách tôi đến cửa hàng tiện lợi kiếm thức ăn. “Anh ơi, em sợ quá, lũ thây ma kia muốn cắn em.” “Khẹc khẹc khẹc!!!” “Anh yêu ơi, em không ngủ được, anh hát cho em nghe đi.” “Khẹc khẹc khẹc khẹc ~” “Anh, anh có yêu bé không?” “Khẹc! Khẹc khẹc!” “Anh đừng có nhìn mấy tên thây ma khác, chỉ được ngắm em thôi, nghe rõ chưa!?” “Khẹc khẹc khẹc…” Trải qua mấy tháng sinh tồn, trong một lần sơ ý tôi cũng bị tang thi khác cắn cho một cái đau điếng. Qua một đêm miên man sốt cao, khi tỉnh lại không ngờ tôi lại tiến hoá thành dị năng giả. Bạn trai đưa tôi đến cơ sở nghiên cứu gần đó để thẩm định dị năng. Trước mặt vị tiến sĩ, tôi nghiến răng căng cơ bắp dùng hết sức mạnh của mình biến ra…một bông hoa. Vị tiến sĩ vứt bông hoa xuống đất, khinh thường: “Chậc, dị năng của cậu thật vô dụng, yếu ớt như vậy thì làm được gì.” Tôi nhặt bông hoa lên đặt trong lòng bàn tay, ấm ức nhìn qua bạn trai thây ma đang đứng bên cạnh, mắt rưng rưng đáng thương. “Khẹc khẹc!” Đôi mắt trắng dã của anh nhìn tôi, quay người vả cho tên tiến sĩ kia một cái sái quai hàm. Quá đẹp trai rồi! Thể loại: Mạt thế, thây ma, sinh tồn, ngọt ngào, thây ma có sức chiến đấu mạnh mẽ công x người vợ nhát gan đáng yêu thụ, HE, dị năng.
52.94 K
2 Vượt Rào Chương 16
9 Thừa Sanh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm