Ai cuộc gọi bấm đi điện thoại người bên cạnh cũng reo lên.
Tôi chăm chú lắng nghe tiếng chuột từ điện thoại mình, rồi nghe sang điện thoại ta.
Sau đó người nghe gương tràn đầy nụ dùng giọng ngào quen thuộc nói:
『Chị thấy rồi.』
Tôi đang ngồi diện ngoan uống trà sữa, sao khác với tưởng tượng nhỉ?
Sao bé tình bỗng hóa thành giáo đại lớp?
À, giờ ấy còn giáo lớp rồi.
『Khai đi, Tiểu - Điềm - Tâm - Của - Dã - Vương.』
Tôi cảm giác như đang răng mà đọc tên ID ta.
『Khai ạ? chỉ người cùng thôi mà.』
Phó giả thơ khiến nhiều người quanh liếc phía bàn tôi.
Không còn mặt, đúng s/ợ thật.
『Anh đã biết 『Người nữ Địa Già』 từ bao giờ?』
Đó chính ID trong tôi.
Phó hút ống hút, long lanh tôi.
Không phải kém cỏi, mà phương quá lợi hại.
Hôm nay Phó mặc đồ hoàn toàn đúng gu tôi, trông non nớt!
Khác hẳn vẻ giáo điều lúc trường.
『Đừng lòng em, khai được khoan hồng.』
『Trí tệ ấm ức.
『Hồi đó ôm ch/ặt đi, giờ rồi mà quên.』
Không thể nào! Tuyệt chuyện x/ấu hổ thế!
Tôi đ/á/nh trống lảng, lát sẽ hỏi mẹ xem không.
『Sao toàn đăng thi tưởng sinh cấp ba!』
Hừ, đợi bao lâu thành cốc.
Dĩ nhiên ra.
『Chị đó in mọi người mà.』Phó lươn.
『Em sinh cấp đâu.』
『Anh bảo phải đi lên lớp...』
Tôi đột nhiên im đúng lên giảng cũng đi dạy.
Tôi đứng phắt dậy, cầm ly trà sữa quát:
『Phát đi/ên lên được!』
Nói rồi lao ra cửa.
『Chị ơi chờ với!』
Phó trả xong đuổi theo.
Nếu bạn cùng biết vị giáo nghị hằng m/ộ gọi bằng giọng xớt, chắc sốc lắm.
9
『Chị ơi~ xin lỗi mà.』
Thực ra gi/ận, khi biết Phó chính tiểu điềm tâm, cũng rõ cảm thấy nào.
Vừa bất không, như cũng hợp lý.
Chỉ nghĩ tới chuyện Giảo Cân coi lăng nhăng tức.
『Nói đi, hôm đ/á/nh Liên Quân Tết Dương Lịch, đến phát nào?』
Phó chợt ra, véo má phúng phính tôi:
『Sao dễ thương thế. Hay từ giờ Dực cưỡi lên người nhé?』
Mặt đỏ ửng:
『Sao Dực nữa?』
『Vì ngoài đời đã D/ao Dao rồi, cần trong nữa.』
Phó nâng túc nói.
Nhìn đôi phản chiếu hình bóng mình, như đưa lối hôn lên má anh.
Trong lúc còn đang đã chạy mất.
Tối đó, Phó sang nhà ăn cơm nhưng cớ từ chối.
Lừa lâu thế, dễ dàng chiều chuộng được sao?
Ăn cơm xong, giả vờ xem TV nhưng dán điện thoại.
Sao nhắn tin vậy hả?
Tôi bực bội nghĩ thầm.
『Ting』
Một báo cầm điện thoại lên xem.
Trời ạ, một chuyển khoản:
1314, đừng nữa.
5200, xin lỗi mà.
10001, ơi~...
Tổng cộng gần 50 triệu đồng.
Phó giàu à?
Chiêu thức này đúng gu quá.
Hừm, tạm tha vậy.
『Tạm chấp nhận tha vậy.』
Tôi vui vẻ nhận tiền, này cũng thôi.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy đã thấy Phó trong khách, bố mẹ đi vắng hết.
Họ yên tâm để con nhà với trai lạ à?
『Sao đến đây?』Tôi ngáp hỏi.
『Hôm than muốn thú nhồi bông đưa đi nhé?』
Phó lắc điện thoại, đó tôi.
Mắt sáng rực:
『Đi ngay! Đợi 5 phút!』
Tôi lao đ/á/nh răng rửa đồ.
Tôi thèm máy thú này lâu lắm, nhất đổi thú nhỏ gấu bự.
Dù thể m/ua nhưng tự thưởng thành quả vẫn sướng hơn.
Sau 15 xu mà được gì, cuộc.
Phó thấy vậy xin đổi:
『Để thử.』
Tôi ngồi ngắm chơi, dần dần dán gương điển trai.
Đẹp trai quá đi~.
Khi tỉnh Phó đã được cả đống thú.
Anh tỉm:
『Chị xem Đổi gấu bự thôi.』
Ôm chú gấu khổng lồ, đầy m/ộ.
『Anh hay ra đây lắm?』
『Chưa bao giờ.』Phó thành đáp.
Trời bằng thú cũng thua.