1
Nếu không thể theo đuổi được Trần Chi Châu, vậy nhất định tôi phải gi*t ch*t hắn.
Ý nghĩ đi/ên rồ này hiện lên trong đêm khuya, tôi phấn khích đến mức mất ngủ, bật dậy khỏi giường, với lấy điện thoại mở tài khoản phụ Weibo. Avatar khủng long nhỏ của Trần Chi Châu vẫn lặng lẽ đứng đầu danh sách thường xuyên truy cập. Tôi thuần thục tránh nút theo dõi, động thái của anh ấy vẫn dừng ở tuần trước.
"Giáo sư bắt tôi ở lại trường gán nhãn dữ liệu, kỳ nghỉ hè lại tan thành mây khói... Quả nhiên, nghiên c/ứu sinh chỉ có hai ngày vui là ngày nhập học và tốt nghiệp."
Anh ấy vẫn ở trường...
Tim tôi chưa từng đ/ập nhanh như thế này, từng nhịp từng nhịp như muốn thoát khỏi lồng ng/ực. Chưa đầy nửa phút, tôi đã đặt xong vé máy bay đến thành phố của anh ấy.
Trên tầng mây, tôi khép hờ mắt, diễn tập đi diễn lại cảnh gặp Trần Chi Châu trong đầu. Chẳng hiểu sao, ống tay áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi thậm chí không dám nhắn cho Trần Chi Châu một tin nào, cứ thế đến nơi cách xa ngàn dặm.
Bên ngoài sân bay người qua lại tấp nập. Tôi chỉnh sửa nội dung Moments hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ đăng một sticker địa điểm check-in.
Thời gian trôi qua, tôi liên tục mở những thông báo đỏ trên Moments, đầy hi vọng nhưng lại thất vọng. Không biết Trần Chi Châu khi nào mới thấy, nhưng tôi đến đây là vì anh ấy. Nếu anh ấy không phản ứng, tôi biết đi đâu bây giờ?
Cuối cùng, một bạn cùng trường với Trần Chi Châu đã like bài viết, bình luận: "Tạ D/ao đến chỗ tụi mình á! Sao không đúng lúc thế! Tớ vừa về quê nghỉ hè xong!".
"Chờ chút, tớ nhờ người tiếp đón cậu!"
Tôi đoán được anh ta sẽ nhờ ai. Khi thấy avatar Trần Chi Châu hiện lên, tim tôi lại đ/ập lo/ạn nhịp.
Tôi lập tức mở khung chat, ngón tay run lẩy bẩy.
Trần Chi Châu tưởng tôi đi du lịch, hỏi: "Cậu có kế hoạch gì chưa?"
"Chưa." Tôi gõ từng chữ r/un r/ẩy.
"Cậu mang theo thẻ sinh viên chưa? Ở đây hầu hết điểm du lịch đều giảm nửa giá cho sinh viên."
"Chưa."
"Thế cậu đặt phòng khách sạn chưa?"
"Chưa..." Tôi càng trả lời càng thấy hư, sợ anh ấy hỏi "Thế cậu đến làm gì?".
May thay, Trần Chi Châu vẫn hiền lành như xưa. Có lẽ đoán tôi bay đến theo cảm xúc nhất thời, anh ấy gọi điện thoại cho tôi.
Cả người tôi như bị điện gi/ật. Sau bao lâu, cuối cùng lại được nghe giọng anh ấy.
"Thế này nhé, cậu ở đây không quen ai, tớ xin phép đón cậu, đặt hộ cậu khách sạn gần trường. Mai là thứ bảy, tớ dẫn cậu đi tham quan được không?"
Được chứ, quá được ơi là được!
Nhưng tôi không thể đồng ý ngay, sẽ lộ ra mục đích không thuần... dù thực tế tôi đúng là có mưu đồ.
Tôi giả bộ hỏi: "Như thế có phiền cậu quá không?"
"Không đâu." Anh ấy đáp dứt khoát. "Tớ đang trên đường rồi."
Dù bao lâu trôi qua, Trần Chi Châu vẫn có khả năng khiến tim tôi rung động chỉ bằng một câu nói.
Tôi nhảy cẫng lên trước cửa sân bay, không kìm được nụ cười, vội lấy gương trang điểm ra sửa.
2
Tôi chỉ xách theo ba lô. Trần Chi Châu vẫn bắt taxi: "Trường tớ xa lắm, cậu đi đường mệt rồi, đi tàu điện ngầm sẽ mệt thêm."
Ôi, anh ấy vẫn lịch thiệp thế.
Dù bao lần tự nhủ đừng thầm thương tr/ộm nhớ nữa, nhưng cứ gặp anh ấy là tôi lại không cưỡng được.
Phải rồi, người tuyệt vời như thế, làm sao tôi không yêu được?
Gần trường anh ấy là phố thương mại. Hoàng hôn buông xuống, đèn đường lần lượt thắp lên, đẹp vô cùng.
Tôi phát hiện một khách sạn có tên Phong Lâm Vãn, trước cửa trồng hai chậu phong. Tôi gọi anh ấy: "Hay mình ở đây?"
Trần Chi Châu biểu cảm kỳ lạ: "Cậu chắc chứ?"
Tôi nghi ngờ: "Sao thế?"
"Cậu biết bài thơ này không?" Anh ấy cười khẽ. "Tên khách sạn xuất phát từ đó."
"Đình xa tọa ái phong lâm vãn?" Tôi lẩm bẩm rồi chợt hiểu. "Đình xa..."
Ôi trời, đây là gì thế này! Chơi chữ kiểu này phải ph/ạt tiền đấy!
Tôi x/ấu hổ kéo tay áo anh ấy đi tiếp: "Thôi không ở đây nữa!"
Sau đó nhận ra động tác này quá thân mật, nhưng khi ngoái lại, Trần Chi Châu không hề khó chịu. Mắt anh híp lại, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.
Cuối cùng, anh ấy dẫn tôi đến một khách sạn quen. Lễ tân hỏi: "Chị muốn loại phòng nào?"
"Phòng đơn."
"Giường đôi..."
Chúng tôi đồng thanh. Tiếng "giường" của tôi nhỏ dần. Trần Chi Châu nhướng mày: "Còn ai đến nữa à?"
"Không, không..." Tôi lúng búng. Thực ra là muốn anh tới, nhưng không dám nói, chỉ giả vờ: "Tớ thích ngủ giường rộng thôi."