Bố rất nổi thể nhìn thấy họ trên TV.
Họ lao vào tuyến đầu chiến trường, môi trường nguy hiểm nên đã mặc quê nấng.
Nhưng sau họ lại nhận con nghiệp.
Đem cô ấy cùng, bù đắp thiếu sót người cô ấy.
Cô trở họ, cần phải TV lạnh lẽo vẫn bên mẹ.
Đến khi họ cuối cùng nhớ tôi, đã hoàn toàn quên mất tình cảm họ sau một sốt cao.
01
Tôi ốm, quá nặng kéo rất lâu.
Nguyên là do con đ/á/nh cược ai leo đỉnh núi nhanh hơn.
Người thắng sẽ huynh.
Khi dốc hết sức, vượt sương gió đỉnh, lại thấy đang cười đùa dựng chụp ảnh đón bình minh.
Thấy đến, cười khẩy:
'Này, thi ai dùng cách đâu.'
'Chị vẫn chưa sao? Cùng một con đường, phải dùng đôi chân đi, đưa lên. Từ đầu đã thua rồi.'
Bố cầm máy ảnh đứng phía sau, hết câu chuyện ngượng ngùng. Họ định cùng ngắm bình minh.
Nhưng đã quay lưu luyến.
'Mặc kệ nó!' Tiếng gi/ận dữ vang 'Sao nó biết chuyện như Nếu nó biết gũi mẹ, đừng lúc cũng mặt lạnh như tiền, chúng quên nó được?'
Nghe vậy, buồn cười. trách biết mềm mỏng, biết gũi họ.
Nhưng trong 15 năm họ vắng mặt, chẳng gặp mặt, thân thiết?
Điều chưa từng dạy, biết làm?
Về nhà, lăn ốm.
Chỉ dính sương sốt cao vật vã, người sức lực.
Trước khi tự xe cấp c/ứu.
Trong cơn mê, lại thấy thơ mình.
Hồi nhỏ, thấy TV.
Họ là phóng viên nổi đôi uyên ương cùng trường, chung tưởng.
Sau tốt nghiệp, họ xông điểm nóng.
Rồi họ tình sang vùng chiến sự, chung dân lành.
Trước khi đi, họ chụp bức ảnh duy nhất.
Trong hình, đỏ hỏn trong vòng tay đôi vợ chồng tươi cười.
Lúc ấy đâu biết, là lần cuối ôm ấp.
Cũng vì thế, thời thơ ấu dằn vặt:
Giá mình minh hơn, để nhớ cảm giác trong vòng tay mẹ.
Đó hẳn là ký ức đáng nhớ nhất đời.
Tiếc rằng 'giá như'.
Thời ấy liên lạc khó khăn. thôn quê.
Bà rành dùng di động, mỗi tháng lại chống gậy mấy dặm bưu thư không.
Khi lớn hơn, dẫn cùng đi.
Mỗi lần như thế, đều mặc cài tết bóng mượt.
Tôi tưởng sẽ thấy mình thư, nên phải xinh khi gặp họ.
Nhưng chẳng lá thư Mãi lớp 3, khi cô giáo bài tập viết thư mẹ, mới vỡ lẽ: Thư phải tự gửi chứ phải chờ nhận.
Bố thể hiện bưu bày tỏ nhớ nhung.
May mắn thay, dù thư, vẫn TV.
Bố xa nhà tám Tết cũng chẳng về.
Thỉnh thoảng họ gửi tử về bà.
Chiếc TV 45 inch đặt giữa nhà cả làng xem.
Bà hào phóng mời người vào chung.
Khi bật lên, đúng lúc bản tin tối phát đôi phóng viên vải cầm mic đứng trước làn khói đạn.
Ánh mắt bừng sáng.
Đó chính là tôi. Họ tường hiện trường chiến sự, kêu dân lành.
Tôi áp mặt vào hình, thảng thốt: 'Bố Mẹ ơi!' - hồi đáp.
02
Từ đó, thời sự thói quen bất diệt.
Không phải ngày cũng họ, thấy là đêm mơ ngon lành.
Trong mơ, theo nơi.
Họ ôm vào lòng, xoa đầu 'con yêu'.
Lên cấp trấn học, thoại dần phổ biến.