Ngày nhập học, công gã trùm trường khóc mưa.
Nhưng ai biết, thực oan vô cùng.
Tôi chỉ nói với rằng phá sản.
Bố bỏ rồi.
Mẹ tái giá.
Hắn đứa mồ côi.
Một
Chu khóc mưa bão, qua đường đều nhìn.
Tôi dẫn nhà, thời túc.
Hắn ba gian gạch lộng tôi, thốt cảm khái.
"Đây phải tao sao?!"
Tôi lắc bác.
"Vì mày bị tao chơi phá sản, nên giờ đây tao."
Hắn sốt trước trẽn tôi.
"Thế... còn mẹ tao?"
Lời vừa đã thấy mẹ mình khoác bước vào.
Trong tích tắc, giới sụp đổ.
Trước mẹ kịp mở miệng, phun một ngụm m/áu tươi.
Ngất lịm tại chỗ.
Tôi: "..."
Bố tôi: "..."
Mẹ hắn: "..."
Ông trong tối: "!!!!!!!!!!!!"
Đúng vậy, cả chỉ kịch.
Bố đại gia nhất vùng, chỉ mỗi mụn này.
Nhưng tên sinh cá lười học.
Để chăm chỉ hành, kế thừa cơ ngơi lương thực.
Ông buộc phải giả vờ phá sản, kí/ch th/ích tinh thần bất phục thua trong Trạch, từ đó phấn chấn tập, ngày tiến bộ.
Cuối cùng, giành cả từ kẻ á/c (tức tôi)!
Nhưng rõ tâm lý quá yếu.
Chúng thất bại.
Hai
Khi dậy, chỉ bên cạnh.
Nên hoảng hốt hỏi "Em ai? Anh ai? Chúng đang ở đâu?", hoàn toàn đơ người.
Sau lâu x/á/c luận mất nhớ.
Người lớn vắng mặt, đứa nghịch ngợm sao thể yên phận?
Liếc cuốn tiểu thuyết vừa đ/ộc á/c nói với đây giới nữ tôn.
"Ở đây, đàn địa vị rất thấp."
"Ở theo mẹ, lấy vợ theo vợ, vợ ch*t theo gái."
"Đàn phải ngoan được cãi, còn phải chịu đựng mọi chê bai trách móc vợ."
"Tóm đàn chỉ vật phụ thuộc phụ nữ."
Nhìn biểu cảm sốt Trạch, nghĩ đến kỳ vọng hắn, nắm ch/ặt tiếp tục lừa phỉnh: "Nhưng anh đấng nam hiên ngang."
"Anh nỗ tập, phấn đấu ngừng, chỉ chứng minh thiên hạ thấy: Đàn thể chống trời!"
Chu ngơ ngác: "Anh... anh... anh sao?"
"Đúng! Chính anh!"
Tôi h/ồn tuyên bố: anh mẹ vinh nhờ không?"
Chu Trạch: "..."
"Trả lời không?"
Chu lí nhí: "Muốn."
"Anh trở hình mẫu nam nhân cả làng?"
Chu Trạch: "Muốn."
"Anh tỏa rực rỡ, mọi nữ nhân đổ gục."
"Vì anh đi/ên cuồ/ng."
"Vì anh đ/âm vào tường."
"Trả lời không?"
Chu tràn khí "Muốn!"
"Tốt lắm, làm xong bộ '5 năm thi - 3 năm luyện' đi!"
Chu Trạch: "..."
Tôi giơ ngón cổ vũ, tự tiêu hóa bị kéo áo.
Đôi ươn ngâm nước, gương hồng.
Hắn "Làm xong... phần thưởng không?"
Ba
Chu vốn dĩ trắng môi hồng, sinh đẹp khác thường.
Giờ ngoan ngoãn càng mềm nhũn.
Tôi "Phần thưởng gì?"
Hắn cười khẽ cong cong: dành đã, lát nữa nói nhé."
Hừ, anh đúng tự quá đấy.
Nhìn thi gần làm đúng nào, tại sao nói "làm xong" chứ phải "làm đúng".
Là bạn thơ ấu kiêm bá hắn, tự giác xuống giảng bài.
Nhưng giảng mãi thấy ứng.
Ngẩng mới phát hiện đang chằm tôi.
Tôi "Không à?"
Hắn e thẹn lắc đầu, đượm vẻ ngoan ngoãn và cẩn trọng: "Có đây, anh tập trung nghe được."
"Vậy... phải làm sao?"
Chu cúi nghịch bút, lâu mới khẽ nói: hỏi được không?"
"Hỏi đi."
"Sau lấy kiểu gì?"
Tôi: "..."
Hắn nhập vai nhanh thế?
Đã nghi với bối cảnh nữ tôn rồi sao?
Nghe giọng ngượng ngùng, nhớ lời dặn.
"Em lấy giỏi."
Chu Trạch: "..."
Bốn
Thấy bị tẩy n/ão công, giao nhiệm vụ trọng - giúp thi đỗ đại học.
Tôi chất "Nhưng còn tháng nữa thi rồi!"
Bố hắn: "Chú cháu 5 triệu."
Tôi: "Chốt đơn!"
Đúng đại gia, hào phóng.
Chu nghỉ ngơi vài ngày, cùng đến trường.
Dáng vẻ e thẹn theo lưng mọi kinh ngạc.
Đám đệ tử kêu gào "Sụp đổ rồi!".
Nhưng phải nói, dù mất gen bá đạo trong m/áu vẫn đổi.
Chu vì cùng lớp với tôi, tỏ bất mãn.
Bố ngay hôm đó quyên trường tấn than.
Cố ép một sinh khối tự nhiên chuyển sang lớp văn.
Nhưng vẫn vì được cùng bàn.
Bố quyên thêm.
Chu cạnh thắc mắc:
"Sao thấy anh giống hình mẫu nam nhân nói?"
"Đàn ngang ngược thế, sao mẹ anh lấy?"
Tôi: "..."
Năm
Học kỳ cấp ba vất vả, thêm kèm cặp kiệt sức.
Bạn cùng bàn Nghiêm bá, hay bài với tôi.
Hôm nay "Triệu Niệm Niệm, sao thâm quầy thế?"
"Không ngủ được à?"
Nói rồi đưa miếng dưỡng mắt.
"Dùng mỏi."
Tôi từ chối bên tai vang giọng nói chua ngoa.
"X/ấu hổ không?"
"Là đàn mà dám công khai gái."
"Không ngượng!"
Lý Nghiêm: "?"
Chu kh/inh bỉ liếc Nghiêm.
Quay sang nét xót thương tự trách.
"Là lỗi anh, nào bắt thức khuya."
"Biết mệt mà nghỉ."
"Anh rồi, đừng gi/ận nhé!"