Tiếng ve kêu

Chương 3

18/06/2025 12:52

「Trương Chấn!」

Mẹ kế giơ tay định đ/á/nh anh trai, anh trai không nhúc nhích, còn tôi theo phản xạ quỳ sụp xuống.

Tôi như mọi lần nói: "Mẹ ơi, con sai rồi."

Mẹ kế sửng sốt nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên vết thương khắp người tôi, chợt hiểu ra điều gì đó.

Bà vò đầu bứt tai, bất lực đ/ập mạnh vào lưng anh trai một cái.

Bà gi/ật lấy chiếc bát trong tay tôi: "Trẻ con biết gì mà đụng vào việc nhà. Cất hết đồ đạc đi, đừng có lôi thôi ở đây!"

Làng quê vốn ít chuyện gi/ật gân, chẳng mấy chốc tiếng tăm dữ dằn của mẹ kế đã lan khắp xóm.

Người ta thì thào chú tôi khổ sở vì cưới phải á/c phụ, cả đời không ngẩng mặt lên được.

Kẻ lại bĩu môi chê bai mẹ kế khi còn làm ở xưởng thành phố là đồ lăng loàn nổi tiếng.

Họ bảo bà ta ngủ với cả đống đàn ông, đứa con trai còn chẳng biết cha là ai. Bị vợ cả đ/á/nh gh/en rá/ch mặt mới phải chạy về quê, nhờ chú tôi đỡ đần.

Tôi chẳng tin những lời đ/ộc địa ấy.

Mẹ kế tuy dữ nhưng tôi biết, bà ấy là người tốt.

Tôi yêu mẹ nhiều lắm.

Chú tôi cũng thế.

Chú ở nhà nhiều hơn, thỉnh thoảng lại hái vành hoa bông gòn ngoài đồng tặng mẹ kế.

Mẹ lẩm bẩm: "Thứ này đắng chát ăn không được, mang về làm gì", nhưng ngoảnh mặt đi chỗ khác, gò má bà đỏ ửng lên, vết s/ẹo dài như mờ đi chút ít.

Tôi tưởng chúng tôi sẽ mãi là gia đình hạnh phúc.

Cho đến ngày chú tôi sa chân vào c/ờ b/ạc.

5

Thực ra trước đây chú cũng ham bài bạc, nhưng vợ cũ quản lý ch/ặt chẽ nên chú chỉ dám nghĩ ngợi vu vơ.

Mẹ kế không giữ tiền, chỉ bảo tiền chung để trong tủ, cần thì tự lấy.

Bà đâu ngờ đàn ông có tiền là dễ hư thân.

Chú tôi dần sa đà vào sò/ng b/ạc.

Từ những đồng lẻ ban đầu, dần thành món lớn.

Cuối cùng, chú mất sạch tiền tiết kiệm, còn n/ợ ngập đầu.

Khi chú đỏ mặt thú nhận không còn tiền m/ua cặp sách cho tôi, mẹ kế nổi trận lôi đình.

Bà đ/ập phá đồ đạc ầm ĩ, dắt anh trai định bỏ đi. Chú quỳ xuống khẩn khoản xin tha.

Chú tự t/át vào mặt mình lia lịa, thề sẽ bỏ c/ờ b/ạc.

Vốn khéo ăn nói, chú tôi dễ dàng xoa dịu được cơn gi/ận của mẹ kế.

Họ hòa thuận được một thời gian, nhưng chú vẫn chứng nào tật ấy.

Những trận cãi vã ngày càng nhiều, mỗi lần ra đường tôi đều bị hỏi dồn:

"Triệu Triệu, bố mẹ mày li dị rồi, mày theo ai?"

Tôi luôn kiên quyết đáp: "Con theo mẹ."

Nghe vậy, bọn họ cười khẩy đầy mai mỉa: "Đồ ngốc, mẹ kế nào thèm nuôi mày. Rồi bả ta cũng như vợ cũ của chú mày, chuồn theo gã đàn ông khác thôi."

Một ngày nọ, đang làm bài thì nhà ầm ĩ tiếng đ/ập cửa.

Khi đám người xăm trổ xông vào lục soát, mẹ kế rút d/ao ra dọa. Nhưng khi thấy tờ giấy n/ợ, d/ao rơi xuống đất loảng xoảng.

"Sao tôi khổ thế này, gặp phải thằng chồng c/ờ b/ạc!"

Giọt nước mắt lăn dài trên vết s/ẹo, bà thu dọn đồ đạc dắt anh trai lên xe.

Tôi định chạy theo thì mẹ kế quát: "Đứng yên!"

Qua ô cửa kính, anh trai hốt hoảng gọi: "Mẹ ơi, Triệu Triệu vẫn chưa lên xe!"

"Im đi!", giọng mẹ kế lạnh băng: "Nó đã có chú và bố mẹ ruột, cần gì đến ta?"

Lần đầu tiên, tôi hiểu rõ từng lời bà nói.

6

Tôi ngồi bệt xuống nền nhà đổ nát, khóc đến nghẹt thở.

Chú tôi về nhà trong men rư/ợu nồng nặc. Nghe tin mẹ kế bỏ đi, chú thở dài: "Từ nay cháu không còn mẹ nữa rồi."

Chú tôi chìm trong rư/ợu chè, thắng bạc thì ném cho tôi vài đồng lẻ, thua đ/ộc thì đ/á/nh đ/ập tôi thừa sống thiếu ch*t. Những đêm chú trốn n/ợ, tôi phải lục thùng rác ki/ếm ăn.

Một chiều mưa tầm tã, đang cố nuốt miếng cơm thiu thì có bàn tay ai gi/ật phắt chiếc bát.

Mẹ kế run run ôm ch/ặt lấy tôi: "Về với mẹ nhé?"

Nước mắt bà nóng hổi rơi xuống gáy tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
10 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm