Chẳng biết kẻ nào bất nhân vo/ng đức đã nghĩ ra chiêu đ/ộc địa này.
Ta tức đến nỗi muốn rút d/ao phay ra ch/ém ch*t chúng!
May thay, ta kịp bình tĩnh lại.
Chủ yếu là do d/ao phang ở nhà bếp, ta đứng xa quá chẳng với tới.
Ta liếc thấy tấm da hươu vừa lấy về trên bàn.
Tấm da hươu đến đúng lúc, vì tiền nhiều tiêu không hết, lại thêm chẳng ai thèm để ý ta ở lãnh cung làm gì, dù có nuôi lợn cũng chẳng ai buông lời.
Nhưng người tao nhã như ta, há lại đi nuôi lợn?
Ta bèn nuôi mấy con hươu trong sân, đằng nào lãnh cung rộng thênh thang chỉ mình ta ở.
Ban ngày đua cùng hươu, đêm về mỗi đứa ngủ một nơi, vừa rèn luyện thân thể lại tăng cường sức khỏe.
Rồi một con hươu cái đẻ khó mà ch*t, hươu con thì sống sót.
Ta gọi thợ đến l/ột da hươu, định đợi đông sang làm đôi bốt.
Thợ Ngự Thiện Phường tay nghề điêu luyện, ta cho một nén bạc, hắn l/ột nguyên vẹn tấm da từ đầu đến chân, mũi mắt rành rõ, xử lý sạch sẽ chẳng còn mùi m/áu.
Ta đảo mắt liền quàng tấm da lên người Thái Tử.
05
Đêm khuya gió lộng, Hoàng Hậu mặt đen như mực dẫn người đến, nói trong cung có giặc chạy về hướng này.
Ta nghĩ, đang ngủ say bị đ/á/nh thức lại bị lục soát, mặt mũi ai chẳng khó coi.
Hoàng Hậu mặt xám xịt, khí sắc u ám.
Bà cùng Hoàng Thượng kết tóc từ thuở thiếu thời, tình thâm nghĩa trọng nên con trai được lập làm Thái Tử.
Chỉ tiếc Thái Tử tính tình thuần hậu, hay bị h/ãm h/ại, khiến Hoàng Hậu ngày đêm lo lắng, mong con trai đ/ộc đoán hơn.
Nhưng rõ ràng Thái Tử không làm được.
Thậm chí còn bị đưa lén vào lãnh cung.
Dĩ nhiên, ta không thể tỏ ra bình thản, phải đi/ên cuồ/ng gào thét, vô lí cãi chày cãi cối tố cáo họ phá giấc mộng vàng.
Thị vệ bị tiếng thét của ta chói tai muốn bịt tai.
Tố Tâm mơ màng chạy đến đứng che chắn phía trước.
"Lớn gan! Các ngươi dám xông vào lãnh cung!"
Thì ra nàng chẳng nhận ra Hoàng Hậu đứng đó.
Hoàng Hậu bóp thái dương, sai thị vệ lục soát.
Bà còn căng thẳng hơn ta, nếu phát hiện Thái Tử ở đây, ngôi vị Hoàng Hậu cũng đến hồi kết.
May thay, tìm mãi chẳng thấy Thái Tử đâu, chỉ có con hươu đực đang động dục húc vào hươu cái.
Hoàng Hậu thấy cảnh tượng chướng mắt, bảo ta ngày mai xử lí đám súc vật.
Ta cúi đầu vâng lời, thầm nghĩ: "Ngài đâu biết con trai đang trốn trong đám đó!"
Tiễn đoàn người đi, quay về lật tấm da thì Thái Tử suýt khóc.
Con hươu đực ngửi thấy mùi hươu cái, không ngừng húc vào hắn. Thái Tử không dám nhúc nhích, nằm im r/un r/ẩy.
Ta nhịn cười, vội sai Tố Tâm bí mật liên lạc với người của Hoàng Hậu.
06
Hoàng Hậu lấy cớ an ủi đã tặng ta vô số vật phẩm.
Trời sắp lạnh, than ngân nhũ cùng đồ dùng mùa đông đều được chuẩn bị chu đáo.
Bà cũng không bắt ta di dời đàn hươu, cùng Hoàng Thượng đặc chuẩn cho ta nuôi bất cứ thứ gì trong lãnh cung.
Tố Tâm nhóm lò than, lấy lưới sắt, hai chủ tớ nướng thịt hươu ăn ngon lành.
"Nương nương, ngài nói chúng ta có còn gặp nguy hiểm không?"
Ta nhai thịt hươu líu lo: "Ai mà biết được?"
Thái Tử sau sự kiện này đã thay toàn bộ người hầu Đông Cung, còn nhờ người đưa tin hứa sẽ chiếu cố cha mẹ thân thích của ta.
Còn việc phục sủng, ta nghĩ đứa con nào chẳng gh/ét đàn bà tranh sủng với mẹ mình, nên Thái Tử chẳng nhắc tới.
Ta cũng chẳng mặn mà với chuyện phục sủng.
Thu sang, giàn nho ta trồng đã leo kín giàn, từng chùm xanh đỏ tím biếc lủng lẳng, m/ập mạp đáng yêu vô cùng.
Ta quấn khăn choàng ngẩng đầu ngắm nho, tính toán ngày hái, bỗng quả cầu mây từ ngoài ném trúng mặt.
Chưa kịp nổi gi/ận, tiếng la hét vang lên ngoài cổng:
"Mở cửa! Trả ta quả cầu!"
07
Lãnh cung heo hút, chỉ có ta cùng Tố Tâm và mấy con hươu.
Mấy hôm nay ta tính nuôi thêm chó giữ cổng, đề phòng tr/ộm cư/ớp còn sủa báo động.
Đừng như lần trước, Thái Tử bị đưa lén vào mà không ai hay.
Sau sự kiện ấy, những kẻ thích đứng nhìn từ xa cũng dè chừng lãnh cung hơn.
Trong mắt thiên hạ, ta giấu Thái Tử kín đến thế hẳn phải có th/ủ đo/ạn.
Họ đâu ngờ công lớn thuộc về đàn hươu.
Hơn nữa Thái Tử biết co biết duỗi, bị hươu húc suốt buổi mà không kêu nửa tiếng, cũng chẳng nổi trận lôi đình gi*t hươu.
Nghe nói sau đó Thái Tử gọi thái y khám mông, thái y nói vết thâm do vật cứng đ/ập mạnh.
Thái Tử cũng nhận vậy.
Đúng là phúc hậu đến nỗi người người muốn hại.
Trở lại chuyện chính.
Kẻ la hét ngoài kia là con trai Lệ Tần - Thất Hoàng Tử mới chín tuổi.
Trong cung sinh nhiều hoàng tử, nhưng nuôi được chẳng dễ, nên Hoàng Thượng càng trân quý.
Thất Hoàng Tử được nuông chiều, sai người đ/ập cổng lãnh cung không ngừng.
Xưa nay cổng lãnh cung không được đóng, sau ta gh/ét lũ mèo hoang chó lạc vào, bèn dùng qu/an h/ệ lắp cổng.
Thất Hoàng Tử tức gi/ận:
"Mở ra! Đồ tội phi! Trả cầu cho ta!"
08
Thất Hoàng Tử tuy nhỏ tuổi đã tỏ rõ uy phong hoàng thất.