Bùi Thanh Nhiên là một anh chàng điển trai bị c/âm bẩm sinh. Cho đến một ngày, tôi bỗng nhiên thức tỉnh năng lực đọc suy nghĩ - lại chỉ nghe được duy nhất những suy nghĩ thầm kín của Bùi Thanh Nhiên. Từ đó tôi phát hiện ra một bí mật động trời.
1
Tiếng giảng bài ậm ừ của thầy giáo dạy toán khiến tôi gục mặt xuống bàn, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Một giọng nam lạ hoắc vang lên bên tai:
[Chà, toán được có 30 điểm mà còn dám ngủ gật. Đồ ngốc.]
Trời đất! Ai vậy?
Giọng nói này hoàn toàn xa lạ, không giống bất kỳ ai trong lớp.
Tôi liếc mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai khả nghi.
Lẽ nào là m/a?
Lại một câu nữa vọng đến:
[Nó đang nhìn cái gì thế? Ngơ ngác như cục đất.]
Lần này tôi x/á/c định được - âm thanh phát ra từ phía sau lưng, và đang ch/ửi tôi!
Ngoảnh đầu lại, tôi thấy Bùi Thanh Nhiên - chàng trai c/âm điển trai của lớp - đang chăm chú nghe giảng.
Không ổn rồi!
[Đồ ngốc nhìn tao làm gì?]
Tôi trợn tròn mắt.
Lạy chúa!
Hình như... tôi có thể nghe thấy nội tâm của Bùi Thanh Nhiên...
2
Thực ra tôi và Bùi Thanh Nhiên chẳng thân thiết gì.
Với chiều cao 1m58, tôi ngồi ở dãy thứ hai.
Còn Bùi Thanh Nhiên cao 1m80, chiếm ghế cuối lớp.
Cậu ấy bị c/âm từ trong trứng, khiến tôi luôn có chút thương cảm mơ hồ.
Nhưng tất cả tình cảm ấy đã tan biến sạch sau khi nghe được tràng đ/ộc thoại nội tâm của cậu ta.
[Tô Tiểu Tiểu đúng là đồ ngốc! Cái hòn đ/á bé tí mà còn vấp.]
Tôi hậm hực đ/á bay viên đ/á vừa làm mình suýt ngã.
Tôi chỉ hơi khựng lại thôi mà!!!
[Sao Tô Tiểu Tiểu ng/u thế? Bọn ngốc kia lại bắt tao giám sát cô ta.]
Đang bí bách trước bài toán trên bảng, tôi gi/ật mình.
Giám sát cái gì?
Dấu hỏi khổng lồ đ/ập vào n/ão.
Và câu trả lời đã sớm được hé lộ.
3
Sau ba ngày nghe lén nội tâm Bùi Thanh Nhiên, tôi dần quen với những lời chê bai vô cớ của cậu ta.
[Cơm trưa nấu với m/áu cá chình dở ẹc...]
[Ôi sao chưa tan học đây?]
[Bài dễ thế này giảng làm gì cho mệt?]
[Thèm về nhà quá...]
Tôi lặng lẽ nhìn bảng đen chi chít công thức, bĩu môi.
Giỏi toán thì gh/ê g/ớm lắm hả?
Dù sao thành tích của Bùi Thanh Nhiên đúng là đỉnh nhất lớp.
Nếu không bị c/âm, chắc cậu ta thuộc dạng lắm mồm.
Tuy là người c/âm thật nhưng ngoại hình cậu ấy đúng chuẩn soái ca.
Đôi mắt đen huyền như hạt thạch anh, khí chất xuất chúng.
Nhưng tính cách lại khá lạnh lùng.
Hồi đầu năm, cả lớp thấy cậu da trắng mịn lại bị c/âm, ai nấy đều tràn đầy lòng trắc ẩn.
Một cô gái cao ráo đến bắt chuyện:
"Bạn trông đẹp trai quá..."
Chưa dứt lời, Bùi Thanh Nhiên liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh băng đầy hung dữ.
Từ đó, chẳng ai dám tới làm quen nữa.
Đang mải nghĩ, nội tâm Bùi Thanh Nhiên lại vang lên:
[Tô Tiểu Tiểu còn dám ngẩn ngơ nữa. Toán 30 điểm, chà... Không thể tin nổi.]
Mặt tôi nhăn nhó.
Sao cứ lôi chuyện toán 30 điểm của tôi ra dè bỉu thế?
Sao không khen văn 130 điểm của tôi này!!
Tôi ưỡn ng/ực.
Phải học toán chăm chỉ, cho cậu ta sửng sốt.
[Không hiểu nổi tại sao một vampire thượng đẳng như tao phải giám sát con ngốc này! Chỉ vì bố nó là blood hunter sao?]
[Cả dòng họ blood hunter nhà họ không biết, bao nhiêu năm rồi còn mưu mô đủ thứ, đúng là lũ đi/ên.]
Chưa kịp làm Bùi Thanh Nhiên sửng sốt, chính tôi đã ch*t điếng vì câu nội tâm này.
Cậu ấy vừa nói gì?!
M/a cà rồng ư?
Tôi là hậu duệ thợ săn m/a cà rồng?!
Không thể tin nổi!!!
Nếu không phải đang trong giờ học, tôi đã dựng tóc gáy nhảy dựng lên rồi.
Liệu cậu ấy có hút m/áu người không?
Nếu biết tôi có năng lực đọc suy nghĩ trúng tủ cậu ấy, liệu cậu ta sẽ gi*t tôi chứ?
Ôi khổ thân tôi!!!
Học hành đã đủ mệt rồi!
Sao còn tăng độ khó cho Tô Tiểu Tiểu thế này?
Bùi Thanh Nhiên trưa nay còn ăn cơm cá chình, sao có thể là m/a cà rồng?
Ý nghĩ vừa lóe lên, giọng Bùi Thanh Nhiên đã khẽ vang:
[M/áu trưa nay chẳng tươi tí nào, đành phải nấu canh vậy.]
...Cảm giác nếu bị phát hiện sẽ ch*t thẳng cẳng.
4
Mấy ngày tiếp theo, tôi cố che giấu khả năng đọc tâm tư này.
Chỉ đôi khi, khi Bùi Thanh Nhiên cô đ/ộc trong giờ ra chơi;
Khi cậu ấy luống cuống vì lạc mất bài tập;
Trong tiết thể dục ồn ào mà cậu cúi đầu im lặng...
[Đi học chán quá... Đều tại tao bị c/âm...]
[Phiền! Đúng lúc kiểm tra bài tập lại mất... Biết nói sao đây?]
[Lũ ngốc, có gì mà vui? Giá mà nói được thì...]
Đôi lúc...
Chỉ muốn nắm tay Bùi Thanh Nhiên, không cần giải thích gì, cứ để chúng tôi tâm đầu ý hợp.
Cậu ấy cô đơn quá.
Nỗi cô tịch không lời của cậu như sóng cuốn lấy tôi.
5
Tôi bước xuống cầu thang nhuộm nắng vàng.
Bùi Thanh Nhiên đi phía trước.
[Về nhà lại phải uống m/áu dở tệ... Vampire bọn tao sao cứ phải trốn ánh sáng thế này...]
Cậu ấy dường như đang mất tập trung.
Những dòng tâm tư dồn dập hiện lên.
Linh tính mách bảo điều chẳng lành.
Quả nhiên, bóng người phía trước trượt chân trên bậc thang, đ/ập mạnh xuống nền.
Cậu ấy không thốt được tiếng kêu, cho đó là hành động ng/u ngốc.
Như lúc này, mặt tái mét vì đ/au, môi cậu khép ch/ặt như vỏ trai.
[Xoẹt... Đau quá!]
Tôi vội chạy tới.
Làm sao còn nghĩ đến việc giấu giếm nữa?
Nhẹ nhàng đỡ Bùi Thanh Nhiên dậy, tôi hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Đôi mắt hạnh nhân của cậu hơi nheo lại.
[Tô Tiểu Tiểu đúng là đồ cả thèm chóng chán.]
Tôi thầm thở dài, thôi kệ, làm người phải có lượng.
"Đến phòng y tế kiểm tra đi."
Bùi Thanh Nhiên lắc đầu, giọng bất mãn vang lên:
[Không, phòng y tế hôi lắm, ông bác sĩ trông kỳ quái...]
Tôi nghiêm mặt kéo tay áo cậu:
"Không được! Phải đi."
Hai đứa giằng co trên cầu thang.
Cậu ấy rất khỏe, kéo tay tôi đ/au điếng.
[Phiền Tô Tiểu Tiểu quá, đã bảo không đi mà!]
Tôi đ/ập mạnh vào tay cậu.
Sợ chân cậu tổn thương thêm, đành nhượng bộ.