Thật viện bị chồng phát lúc sinh nở vẫn tìm được cơ Cuối cùng vì vấn đề m/áu đứa mà lộ chuyện. Người nh/ốt ấy nhà, mỗi ba bữa. muốn ly hôn, đối phương bắt bồi thường số tiền tiêu trên người triệu - người chưa làm - là con số thiên văn, những trận bạo hành liên tiếp, tìm được cơ hội trốn thoát.
"Em... thật muốn chọc tao ch*t mất!"
Chu dữ, t/át một bốp.
"Chỉ đưa triệu, sẽ ly hôn thả đi."
Chu chồm dậy bám áo Khải, bị đ/á ra.
"Tao đâu ki/ếm triệu mày?"
Tôi hiểu phần nào cảnh Khải. Bố mẹ đều mất vì bệ/nh nặng, lúc trị b/án căn duy nhất. Giờ ở thuê.
Chu ngồi thẫn thờ trên nền đất. Đường cùng, nghĩ mẹ chồng tôi.
"Mẹ nuôi ơi, mẹ c/ứu con! Con biết mình có tiền, thì b/án đi. Sau khi ly hôn con sẽ tìm cách lại."
Tôi há hốc mồm. Mặt mũi đâu? Lỗi mày sao bắt tao b/án nhà?
Tức phát cười. Đột nhiên lóe lên nghĩ.
"Điên rồi! Tất đều rồi!"
Mẹ chồng lùi xa, nhìn ta m/a. hỏi: rũ chồng chị là muốn làm kẻ ngốc triệu em?"
Chu x/á/c cũng phủ nhận. Mẹ chồng ngất. Vốn nể mặt nên ở lại, muốn nhìn một Bà cây lau đuổi anh ngoài.
"Đồ vô lại! nay đừng bén mảng đây nữa!"
Người xa rồi, mẹ chồng vẫn dữ.
18.
Cuối cùng vẫn nỡ. Đi khắp nơi v/ay mượn. ủ rũ tôi v/ay được bao nhiêu.
"100 nghìn."
Chẳng thấm đâu so triệu. nhắc khéo: "Anh là người anh, là chồng, là cha các con."
Khoảnh khắc ấy, già chục tuổi.
Chuyện chóng khắp phố. Kèm ảnh tình. Giờ đây họ chuột chạy qua đường, ai cũng ch/ửi. bỏ việc v/ay tiền gái. chịu nổi, người cãi suốt ngày. Con bị giáo viên về.
"Xử lý xong đình rồi hãy đưa trẻ trường."
Trường gần dân cư, họ thành trò cười. Bọn trẻ bị bạn bè trỏ, ch/ửi vì có người đứng đắn. Chúng suốt.
Một tuần sau, vợ làm lại. Cô ấy nói tôi gã kia, để đứa con.
"Nuôi đứa khó, thêm đứa thứ ba." Cô ta ch/ửi đủ điều, "Nhưng cũng coi để chút kỷ niệm Khải, giúp thoát khỏi đó."
Từ đó tôi quan tâm nữa. Tưởng sẽ chẳng gặp nhau.
Ba tháng sau.
Tôi chồng hưởng tuần trăng mật ở Hải Thành. sảnh khách sạn nghe tên Tĩnh.
"Một nghìn."
"Năm trăm."
"Tám trăm."
Cô ta lưng, đang mặc người ngũ tuần dáng vẻ bẩn thỉu. Hắn cười đểu, tay soạng khắp người Cuối cùng thuận, ôm thang máy.
Cửa thang khép lại. nhìn thẳng Lớp trang dày vẫn che hết vết bầm ở mắt. ấy lạnh lùng người xa lạ.
Từ Vũ vỗ vai tôi: "Nhìn thế? Gọi mấy tiếng thèm lại."
"Anh có tin luật nhân quả không?"
Tôi buột miệng hỏi, rồi khoác tay chồng bước đi. Vũ nghiêm túc suy nghĩ.
"Tin."
"Ừ, cũng tin."
(Hết)
- Hết -
Khương Khả Khả