Ngưỡng Thanh

Chương 1

19/06/2025 14:31

Năm Thứ Mười Kết Hôn Bí Mật Với Đỉnh Lưu.

Không ai biết mối qu/an h/ệ giữa tôi và anh ấy.

Chỉ có trong chương trình, khi anh tựa lưng vào ghế, cười nhẹ đ/á/nh giá kịch bản của tôi:

"Viết dở ẹc."

Chỉ có trong buổi phỏng vấn, khi tôi đối mặt với vô số ánh đèn flash, bình thản nhận xét diễn xuất của anh:

"Diễn cái quái gì thế."

Cả showbiz đều biết tôi và Chu Ngưỡng không đội trời chung.

Không ai hay chúng tôi đã đăng ký kết hôn mười năm, đang chuẩn bị mang th/ai.

1

Lễ trao giải Liên hoan phim Châu Thứ 14.

Danh hiệu Nam diễn viên chính xuất sắc nhất được công bố.

Chu Ngưỡng đứng trên bục vinh quang như vị sao được vạn người ngưỡng m/ộ.

Ánh đèn flash dưới sân khấu thi nhau chớp lia lịa về phía anh.

Một phóng viên đưa micro tận miệng:

"Thưa Chu tiên sinh, đây là lần thứ hai ngài đoạt Đế ảnh, ngài có muốn cảm ơn ai không?"

Người đàn ông trên bục khẽ cúi xuống, áp sát micro: "Đương nhiên có một người đặc biệt cần cảm ơn."

"Ồ? Là ai vậy?"

Câu trả lời khiến phóng viên háo hức, hàng chục ống kính đồng loạt hướng về anh.

Ánh mắt Chu Ngưỡng bất ngờ đáp xuống chỗ tôi ngồi tận cuối hội trường.

"Đương nhiên là cô Phó Thanh Thanh."

"Nếu không nhờ cô ấy từ chối cho tôi đóng phim mới, có lẽ tôi đã không có cơ hội đoạt giải hôm nay."

...

Cả hội trường xôn xao. Ánh đèn flash dồn dập hướng về phía tôi.

Đúng vậy.

Vì tôi từ chối Chu Ngưỡng, anh mới có cơ hội đóng bộ phim đoạt giải đình đám này.

Tôi ngồi dưới khán đài, khoanh tay, nở nụ cười xã giao trước vô số ống kính.

Nhưng mà... Giả nai giữa rừng làm gì?

Bộ phim ấy, tôi cũng là nhà đầu tư.

2

Bãi đỗ xe ngầm.

Tôi bấm chìa khóa, chui vào xe.

Trong khoang lái tối om, tay vừa chạm dây an toàn đã bị ai đó kéo mạnh vào lòng.

"Vợ yêu..."

"Cút khỏi xe tao ngay." Tôi nắm ch/ặt cổ tay anh.

Hơi rư/ợu pha lẫn mùi bạc hà the lạnh. Sống mũi cao của anh dí sát vào cổ tôi.

Câu nói của tôi khiến anh bật cười.

Đốt ngón tay chai sần véo nhẹ dái tai tôi: "Anh say rồi."

"Gọi tài xế thay."

"Nỡ lòng nào cho anh gọi tài xế? Anh bước ra khỏi đây là bị đám phóng viên đuổi chụp ngay."

Tôi gỡ từng ngón tay anh ra: "Phải rồi, giờ anh là Đế ảnh rồi mà."

Anh cười khúc khích, ôm ch/ặt tôi không buông. Gương chiếu hậu phản chiếu bàn tay đàn ông đang ngày càng lấn tới.

"Gi/ận rồi hả?"

"Chu Ngưỡng, gi/ận hay không thì chưa biết."

"Nhưng nếu anh còn sờ xuống nữa, tao đảm bảo sẽ gi/ận thật."

Tôi bật đèn trong xe.

Ánh sáng vàng cam làm rõ khuôn mặt tuấn tú phóng đại của anh, cùng nụ cười đầy mê hoặc.

Cái danh hiệu Đế ảnh lạnh lùng khó tính toàn là giả tạo.

Loại người mượn áo bày đạo đức giả mới đúng chất anh.

Sau buổi họp báo, anh bị đám đông vây quanh chúc rư/ợu, chắc chắn đã say.

Bằng không... giọng điệu với tôi đã không mềm mỏng thế.

Tôi đẩy anh sang ghế phụ, cài dây an toàn. Khi quay đầu, bất ngờ bị anh chụp môi hôn vội.

Đốt ngón tay vuốt dọc sống lưng tôi, anh cười khẽ, dựa đầu vào vai tôi thì thầm câu nói như gió thoảng:

"Cục cưng, không ai yêu em hơn anh đâu."

3

Sáng hôm sau, không cần mở máy tính tôi cũng biết mạng xã hội đang chấn động.

Mở trang xu hướng, toàn là:

#PhóThanhThanh_ba_mươi_năm_sôngĐông_ba_mươi_năm_sôngTây

#PhóThanhThanh_từng_từ_chối_Đế_ảnh

#PhóThanhThanh_hối_hận_thấu_xương

Đại ý là sau phát ngôn của Chu Ngưỡng, cả thiên hạ đang chế giễu tôi thiếu tầm nhìn, để vuột mất kho báu như Đế ảnh Chu.

Nếu để anh đóng vai chính phim tôi, có khi giờ người đoạt giải đã là tôi.

Chưa hết, trưa nay biên kịch phim đoạt giải đăng bài:

"Cảm ơn mọi người đã yêu thích 《Bạch Liên Hoa》. Thú vị là người đáng cảm ơn nhất chính là biên kịch Phó Thanh Thanh. Dù cô ấy không liên quan đến quá trình quay phim, nhưng đã tặng chúng tôi nam chính quý giá."

"Nhờ hợp tác với Chu tiên sinh, phim mới có màu sắc khác biệt, được công chúng đón nhận. Tôi rất mong được hợp tác thêm với đồng môn Phó Thanh Thanh - người cùng tốt nghiệp Học viện Điện ảnh."

Cuối bài đăng tag tài khoản Chu Ngưỡng.

... Cô ta cần gì diễn vai bạch liên, cứ đóng thật là được rồi.

Lướt xuống phần bình luận, tôi sốc khi thấy toàn lời khen:

"Chị Hân Hân vừa tài giỏi lại xinh đẹp!"

"Bật mí: Thời đại học, Phó Thanh Thanh luôn đàn áp chị Hân. Chị ấy tự thân vùng lên đó!"

"Cười xỉu, Phó Thanh Thanh được vài giải quốc tế đã lên mặt. Giải hôm nay của Hân Hân, cô ta chưa từng đoạt!"

Đang định dùng nick phụ phản pháo: "Nói thật, tôi là vợ hắn, đủ tư cách nhất."

Bỗng thấy một bình luận đang được đẩy lên nhanh chóng.

Chu Ngưỡng đăng một phút trước:

"Mong được hợp tác lần sau."

Câu này ai nói cũng được, trừ Chu Ngưỡng.

Trước giờ tôi tag anh phim mới, chưa bao giờ được hồi âm. Đây là lần đầu tiên anh trả lời liên quan đến sản xuất phim.

"Trời ơi! Chu Đế đấy ư?!"

"Anh ấy trả lời rồi! Lần đầu tiên luôn!"

"Ôi, sao thấy ship đôi thế nhỉ..."

"Hân Hân xinh thế, hợp với Chu Đế phết..."

...

Tôi chăm chăm nhìn điện thoại, mở WeChat.

Một tiếng trước, tôi nhắn cho Chu Ngưỡng: "Anh đâu? Sáng dậy không thấy đâu cả."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cũng Nhớ Chàng

Chương 10
Đời trước, khi tỷ tỷ đích thất của ta nhập cung làm Hoàng hậu, từng cúi đầu dạy bảo: "A Đinh, ta không ở đây, ngươi phải tự bảo vệ mình." Ta ngậm lệ gật đầu nhận lời. Năm năm sau, Hoàng hậu thất sủng, bị tiểu nhân hãm hại mất trinh tiết, đêm đó tự vẫn bằng dây lụa. Thiên tử hạ lệnh: "Hậu Mạnh thị vô đức, toàn thành cấm để tang." Ta thay Mạnh gia tạ tội, nhờ nhan sắc tuyệt trần được Hoàng thượng đưa vào cung, sủng ái khắp lục cung. Ngày kéo thiên tử cùng chôn thân trong biển lửa, hắn điên cuồng bóp cổ ta: "Trẫm đãi Mạnh gia không bạc, vì ngươi mà không truy cứu tội của cái hậu thất tiết kia!" Ta để ngọn lửa thiêu rụi thân thể, như không cảm giác: "Ta phải truy cứu." Tỉnh lại lần nữa, lại trở về ngày tỷ đích nhập cung. Nàng xoa đầu ta, quay lưng bước vào hoàng thành tàn khốc. Ta cởi bỏ hóa phục trang sức, quay lưng bước vào doanh trại máu tanh. ——Ta muốn xem, khi ta dẫn quân vây khốn hoàng thành, tên hoàng đế chó má kia còn dám thốt hai chữ "phế hậu" không? #Tái sinh #Văn ngôn sảng khoái #Cứu chuộc
Cổ trang
Trọng Sinh
Sảng Văn
0
Tranh Hùng Chương 7