Mọi người đều đang nịnh hót. Tôi là người cuối cùng rời đi. Tôi thấy cô nhân viên phục vụ này đang lau mắt. Vừa đi không xa, mọi người thấy đối diện có hội trường KTV sang trọng. Ai nấy đều cảm thấy chưa thỏa mãn. "Tiền buổi tụ tập vẫn còn, hay là qua KTV đối diện tiếp tục đê!" "Hay lắm, hôm nay chị Quyên phải hát thêm mấy bài tủ nhé!" "Bọn em nghe đồn chị Quyên là diva nhí của trường F đại học mà!" Trời ơi... nịnh càng lúc càng thô thiển. Trương Quyên trong ký túc xá hay lẩm nhẩm. Cảm giác đó thật sự... kinh dị! Mọi người xúm quanh Trương Quyên lên lầu hai KTV. Hỏi ra mới biết giờ cao điểm tối, hết phòng VIP lớn. Lúc này tôi "tốt bụng" chỉ vào biển quảng cáo có logo Tập đoàn Tử Tinh: "Các bạn xem, KTV này cũng thuộc Tử Tinh đấy." Hỏi tiếp tân, quả nhiên đúng vậy. "Chị Quyên, nhà chị đúng là đại gia tộc." "Khu phố sầm uất thế này, đâu đâu cũng là tài sản nhà chị." Mặt Trương Quyên biến sắc. "Nhà tôi nhiều cơ ngơi quá, tôi cũng chẳng nhớ hết!" Vừa nói vừa sốt ruột vuốt tóc mai. "Nhân viên các người làm việc kiểu gì thế? Đây là đại tiểu thư nhà chủ mà!" "Không có phòng lớn không biết xoay xở à?" "Vô ý thức thế!" Bọn nịnh thần quanh Trương Quyên lập tức hỗn láo. "Xin lỗi, thường người nhà chủ tịch đến đều có thông báo trước, lần này chúng tôi..." Nhân viên hoảng hốt giải thích. Mặt Trương Quyên tái mét: "Lần... lần này đến đột xuất, tôi chưa kịp báo." Rồi vội ra góc, lấy điện thoại giả vờ gọi ai đó. Nhưng tôi thấy cô ta lo sốt vó như kiến bò chảo nóng. Tôi cũng rút điện thoại. Một lát sau, nhân viên nhận được tin nhắn của tôi. Mặt cô ta biến sắc: "Xin lỗi, em mới vào chưa nhận ra đại tiểu thư." "Vừa nhận được thông báo rồi." "Mời mọi người vào phòng SVIP 8888 dành riêng cho đại tiểu thư." Bước vào phòng, quả nhiên lộng lẫy: Màn hình chiếm nguyên tường, sofa da thật, micro mạ vàng. "Chị Quyên sống sang quá đi!" "Đây mới gọi là xa hoa chính hiệu!" Trương Quyên đỏ mặt vì những lời có cánh, dần tin mình thật sự là tiểu thư Tử Tinh. Mọi người reo hò đòi "Trương đại tiểu thư" thể hiện. Nhưng Trương Quyên cầm micro lên xuống ba lần, mặt đỏ bừng vẫn không hát nổi lời nào. Đang lúc đông người, có kẻ mở cửa. Từ phòng bên vọng ra tiếng hú như chó sói. Trương Quyên ném micro xuống: "Tiếng ấy kinh quá! Mất hết cảm xúc! Không hát nữa!" Vừa dứt lời, mấy tên tay chân xông sang phòng đối diện: "Các người hát hay tru lợ đấy?" "Làm ảnh hưởng chị Quyên chúng tao!" "Còn hú thì cút ngay!" Đám đông ùa theo. Trong phòng là gã trọc tay xăm rồng phượng. Tôi nhận ra - con trai duy nhất của lão đại giang hồ tỉnh Giang Tô, biệt danh "Thái Tử Cương". "Cái đéo gì thế?" Hắn đ/ập vỡ chai rư/ợu trên bàn. Rư/ợu đỏ b/ắn tung tóe, dính cả lên chân Trương Quyên. "Mày ch*t chắc!" "Biết đây là ai không?" "Đại tiểu thư Trương gia Tử Tinh đấy!" "Cái KTV này cũng là của nhà chị ấy!" Thái Tử Cương sửng sốt. "Làm sao chứng minh cô ta là tiểu thư Tử Tinh?" "Thấy phòng SVIP 8888 chưa? Chuyên dành cho tiểu thư!" Đúng lúc nhân viên mới mang hoa quả tới, cung kính hướng về Trương Quyên: "Kính chào đại tiểu thư!" "Đây là trái cây nhập khẩu hạng sang, chỉ dành riêng cho cô." Tôi nhận ra toàn nho Ruby Roman, dâu Hoàng hậu, dưa lưới Shizuoka... Đúng rồi, tôi ít khi đến đây. Nhân viên mới không nhận mặt tôi cũng phải. Bằng chứng đã rõ như ban ngày! Thái Tử Cương run giọng: "Ngài... đúng là đại tiểu thư họ Trương?" Trương Quyên kiêu hãnh gật đầu. "Tôi không biết ngài đến, xin tha lỗi!" Hắn cúi gập người. "Khoan!" "Tiểu thư chúng tao là ai? Xin lỗi thế là xong à?" Bọn tay chân hung hăng hơn: "Quỳ xuống liếm sạch rư/ợu trên chân chị ấy!" Mặt Thái Tử Cương đỏ lựng: "Cô Trương, thật sự phải thế sao?" Trương Quyên đang lên đồng: "Không làm à?" "Tôi gọi phụ thân ngay!" Hắn cắn răng: "Tôi... tôi liếm!" Thái Tử Cương quỳ gối, cúi đầu liếm từng giọt rư/ợu trên chân họ Trương. Mấy tên tay chân còn quay clip. Người của Thái Tử Cương tức gi/ận mà không dám phản ứng. Trương Quyên phê pha đến run người, thậm chí thọc ngón chân vào miệng hắn nghịch ngợm, rồi đạp thẳng vào mặt. Thái Tử Cương nh/ục nh/ã tột cùng. Hả hê xong, Trương Quyên bỏ đi. Tôi nán lại, thấy Thái Tử Cương run lẩy bẩy gọi điện: "Alo... ba đấy ư?"