Chơi game thơ ấu qua mic.
Anh giữa chừng đi vệ sinh, vô tình chạm công tắc camera.
Thế trai của ấy.
Tiếng bên lớn khiến chàng phát hiện.
Anh bước tới tắt camera ngay lập tức.
Chỉ để lại một câu nói nhẹ tênh...
"Thích xem? Đến F222 cho xem thích."
1
Tôi cho Vũ mấy tin nhắn.
"Chúng ta quen 17 năm, tao chưa từng nhờ mày chuyện gì không?"
"Lần này chỉ một lần, giúp tao đi."
"Cho tao xin của trai đi huhu."
Anh ta trả lời ngay.
"Mày biết tao từ bao giờ thế?"
"Vừa nãy, camera mày tắt."
"..."
Vài giây sau, danh thiếp.
Kèm theo dòng chữ:
"Lau nước miếng đi, tán đừng nói quen tao."
2
Đúng trai ngay cả avatar cũng chất.
...Tôi màu khiết đỉnh nhất.
Ôm điện thoại c/ứu sơ ấy.
Kết quả: tên dấu chấm, avatar tuyền.
Không cả chữ ký cá nhân.
Lời mời của lờ.
Tôi tục nhắn thơ ấu.
"Bạn cậu nhận cầu của huhu."
"Bạn bảo trông mày giống tốt, lần trước nuốt nước miếng cậu ấy."
"..."
Hắn vu khống! Vu tôi!
3
Cuối được.
Vì hối lộ 20 tệ, dùng 5 tệ bắt cậu đồng ý.
Tên trung gian chác 15 tệ.
Dù trình gian nan nhưng đáng mừng.
Hỏi thơ ấu biết tên trai CNTT 2, vừa chuyển ký túc.
Tôi biểu tượng gấu xám dễ thương.
Không hồi âm.
Đợi đến hoàng im lặng.
Cố nghĩ chủ đề:
"Chào, Tô Ngọc - Vũ."
"Tôi trường bên cạnh, cũng 2."
"Đây mèo mun nhà tôi, tên Đại Tráng vì nó m/ập."
"..."
Cắn móng tay, 20 phút trôi qua tĩnh.
Lỡ bật gọi thoại.
Anh bắt máy ngay.
"Gì?"
Giọng trầm ấm pha bực dọc.
"Tôi ấn nhầm..."
Muốn khóc, chưa bắt đầu đã thúc.
Anh cười lạnh.
"Rảnh lo làm tập trong朋友圈 đi."
"..."
Sao xem朋友圈 tôi? Toàn ảnh hước thôi. đời rồi!
4
"Lão sao lại đến trường tôi?" Bạn thơ ấu hỏi ý.
Tôi bảo đừng lắm lời.
"Chu nào?"
Hắn nhướn mày im lặng.
Đang định có sau.
Lần đầu gặp ngoài đời.
Cao hơn tưởng tượng, khí chất lạnh lùng, xươ/ng gò má sắc nét, ánh đầy kiên nhẫn.
Chắc nhận tôi.
"Tránh ra." Giọng lạnh băng.
Tôi ý né một nửa.
Ghế trong cũ chật hẹp.
Muốn phải áp sát tôi.
Anh đó, đối mắt.
"Dịch thêm nữa."
"Không dịch nổi đâu~"
Thực phía trước rộng.
Chốc lát, nhíu mày.
Đặt quyển sách lên đầu tôi, che tầm nhìn.
"Tô m/ập đến nhúc nhích nổi sao?"
"..."
Sao nhận thế?!
5
Thì thơ ấu đã cho xem ảnh tôi.
Giờ đang cười lăn trên bàn.
Tôi chống cằm lực.
May mà qua được, kéo ghế ngồi cạnh.
Ghế cũ trong chật chội đôi chân của anh.
Thấy chằm chằm, dùng bút chọc trán tôi.
"Quay mặt đi."
"Sao? Ngại à?"
Tôi tình nghe lời. Khuôn mặt điển trai áp sát.
"Tôi đến phải thế?"
"..."
Anh hả hê lùi lại.
Giáo sư triết lớn tuổi buồn ngủ.
Bạn thơ ấu laptop làm bài. chăm chú nghe giảng.
Tôi mượn giấy vẽ con lợn.
Lén cho anh.
Anh giây.
Viết hai chữ trả lại:
"Nhàm."
6
"Sao em khoanh hỏi.
"Em đến ăn cơm."
"Ăn cơm cần quẹt thẻ?"
Anh muốn bật cười.
"Đây tin trường anh! đàn ông đừng keo kiệt."
Tôi vỗ vai kéo cửa sổ.
Mặt chắc có chỗ ngồi nên bỏ đi được.
"Ngày đi chơi nhé?"
"Ngày đi c/ắt chân."
Anh ăn mắt, gỡ xươ/ng cá chậm rãi.
Tôi cắn răng: "Em đẩy xe lăn cho anh."
Anh ngẩng lên, láy vô h/ồn.
"Anh c/ắt nửa trên."
"..."
7
Tôi chưa từng theo đuổi ai.
Chu có lẽ đầu tiên và cuối cùng.
Theo đuổi khăn, gần, lờ mọi nỗ lực của tôi.
Anh xem khí.
Tôi đến trường ngày càng nhiều, sinh viên lớp triết đều nhận mặt tôi.