Ta cúi đầu, khẽ an ủi nó: "Không sao đâu, không sao đâu, cứ yên tâm ngủ tiếp đi."

Trong lòng dâng lên một nỗi khó tả.

Nhưng ta không hiểu nổi tâm tư mình lúc này.

Chỉ cảm thấy tựa hồ có tảng đ/á vô hình đ/è nặng lên ng/ực, khiến hơi thở ngột ngạt, chẳng dám ngẩng mặt, nhất là không dám nhìn về phía hai người họ.

Xưa nay ta chưa từng có cảm giác này bao giờ.

Nhưng linh tính mách bảo, điều này không ổn.

Bởi ta hiểu rõ, trên đời này chỉ có họ mới xứng với câu 'trai tài gái sắc'.

Hơn nữa, ta rất quý mến Sở Thiển Vân, thường gọi nàng là tỷ tỷ trong lúc riêng tư.

Những lúc bị b/ắt n/ạt ở thư viện, luôn là Sở Thiển Vân đứng ra bảo vệ ta, lúc ốm đ/au cũng tận tình chăm sóc.

Nàng quả thực là một người tốt bụng hiếm có.

Cứ thế, ta cúi gằm mặt vuốt ve mèo, nín thở sợ làm phiền đến họ.

Đến khi dỗ cho mèo ngủ lại, Tống Văn Trạch đã quay về.

Hắn thản nhiên cất vật gì đó vào trong áo, rồi lại nắm dây cương.

Ta cắn môi, giả vờ không thấy chiếc trâm ngọc trắng kia, không biết nên nói gì.

Khi đi ngang Sở Thiển Vân, nàng mỉm cười dịu dàng gật đầu chào, đưa mắt tiễn chúng ta rời đi.

Chuyện Tống Văn Trạch có bạch nguyệt quang là điều cả thư viện đều rõ.

Dù đa số không dám chắc, nhưng đều ngầm hiểu đó là Sở Thiển Vân.

Còn ta x/á/c tín như vậy, bởi từng tận mắt chứng kiến cảnh hai người.

Hôm ấy, đôi trai tài gái sắc đứng cạnh nhau thật xứng đôi vừa lứa.

Sở Thiển Vân mắt cười như trăng non, còn Tống Văn Trạch thì cầm đầu trâm ngọc trắng.

Theo lệ triều đình, nam tặng trâm, nữ đáp lễ bằng túi thơm, ấy là dấu hiệu của tình ý giao duyên.

Điều này khiến việc Sở Thiển Vân là bạch nguyệt quang của hắn càng thêm chắc như đinh đóng cột.

Ta đặt tay lên đầu mèo ấm áp, do dự hồi lâu mới dè dặt hỏi: "...Chàng đã có người thương chưa?"

Câu hỏi có vẻ quá đột ngột, khiến Tống Văn Trạch dừng bước, quay lại nhìn ta.

Hỏi xong, ta mới thấy thất lễ, vội vàng chữa thẹn: "Tiểu nữ chỉ tùy hứng hỏi chơi, chàng không cần trả lời đâu."

Lời nói thô thiển này tựa như cố tình dò xét chuyện riêng người ta.

Ta cúi gằm mặt, đột nhiên chăm chú vào đỉnh đầu mèo, không dám ngẩng lên.

Chẳng biết bao lâu sau, trong không khí ngượng ngùng khiến thời gian như ngưng đọng, Tống Văn Trạch chợt lên tiếng: "Hãy nhìn ta."

Giọng điệu trầm tĩnh mà kiên quyết, không cho phép chối từ.

Ta ngập ngừng ngẩng mặt, phát hiện hắn đã đứng sát trước mắt. Dưới ánh dương rực rỡ, đôi mắt hắn lấp lánh tựa vạn đạo hào quang.

Vẻ mặt hắn chưa từng nghiêm túc đến thế, từng chữ như đã ấp ủ tự bao đời: "Ta có một người thầm thương tr/ộm nhớ, đã thích nàng từ rất lâu rồi."

"Từ lần đầu gặp mặt, ta đã đem lòng với nàng."

"Ta thề, dù có bao nhiêu trở ngại, nhất định phải cưới nàng về."

"Nhưng thân phận nàng cao quý, ta cảm thấy mình chẳng xứng."

"Thuở nhỏ ta mơ dẹp yên man tộc, đến giờ vẫn chưa thay đổi. Ngày trước chỉ vì không muốn lưu lại mối họa sói lang, mà nay là vì chỉ có như vậy ta mới có thể giành được vinh hoa xứng với nàng, ban cho nàng một đời bình yên."

Hắn nhìn ta chăm chú, lời nói thận trọng: "Nàng cảm thấy, nàng ấy có nguyện ý đợi ta, cho ta cơ hội này chăng?"

Ta nhìn đôi tai đỏ ửng của hắn, hít sâu đáp: "Sẽ mà... Nàng ấy nhất định đồng ý."

Lời hắn chân thành, nhưng ta tựa bị ném vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.

Hắn đang nói về Sở Thiển Vân phải không?

Chắc chắn là nàng rồi.

Ta không nghĩ ra còn tiểu thư nào khác khiến hắn si tình từ cái nhìn đầu tiên.

Ta gượng cười: "Vậy nên chàng đừng lo, dù nàng không đồng ý, ta cũng sẽ thuyết phục nàng."

Tưởng rằng hắn sẽ vui mừng khi nghe lời hứa ấy, nào ngờ Tống Văn Trạch sững sờ, nhìn ta đầy khó tin.

Hắn há hốc miệng do dự hồi lâu, khó nhọc thốt ra: "Ta đã nói rõ ràng thế này rồi, nàng... nàng, sao vẫn...?"

Sau câu nói mơ hồ, hắn giậm chân tức gi/ận, tai đỏ như gấc chín: "Đồ Gỗ!"

(Ngũ)

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc.

Trong ký ức ta, đã xảy ra hai lần.

Lần đầu là đại hội võ thuật thư viện.

Tống Văn Trạch từ nhỏ đã có thiên phú võ học, hoàn toàn khác biệt với lũ công tử Kinh Đô nuông chiều, đương nhiên đoạt quán quân dễ như trở bàn tay.

Việc đầu tiên sau khi thắng cuộc, hắn nhảy khỏi võ đài, chạy đến trước mặt ta.

Mồ hôi lấm tấm, mắt sáng như sao, hắn như đứa trẻ đòi kẹo hỏi: "Ta giỏi không?"

Ta nhớ lúc ấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, bối rối đến nỗi bao lời khen ngợi chỉ còn thốt thành câu ngắn ngủn: "Giỏi lắm."

Nụ cười hắn tươi như nắng, nhưng đến câu tiếp theo lại hiện rõ vẻ căng thẳng: "Vậy... nàng có quà gì chúc mừng ta không?"

Xung quanh xôn xao, tiếng xì xào nổi lên, ta chỉ đờ người.

Quà ư?

Vô thức sờ vào túi thơm bên hông.

Đại hội võ thuật trùng với thất tịch, nữ tử thư viện thường cùng nhau may túi thơm.

Vì yêu cầu công bằng, khán giả không được mang đồ trang sức ngoài vải vóc, nên ta chỉ có món này.

Hắn hẳn biết chứ?

Lại nghĩ có lẽ hắn không muốn dây dưa tình cảm m/ập mờ với ta.

Suy nghĩ hồi lâu, ta rút từ túi thơm ra bông hoa khô đặt vào tay hắn, ngượng nghịu thêm: "Đơn sơ quá, lần sau ta sẽ chuẩn bị quà tử tế."

Thấy ta sờ túi thơm, ánh mắt hắn vừa sáng bừng đã vội tắt lịm.

Hắn nhìn bông hoa khô trên tay, thở dài đầy phẫn uất: "Nàng là gỗ đ/á sao?"

Rồi quay đi không ngoảnh lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
4 Vượt Rào Chương 16
5 Thai nhi quỷ Chương 27
11 Thừa Sanh Chương 17
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thừa Sanh

Chương 17
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cha mẹ đùa giỡn hỏi tôi với Phó Ngôn Chu: “Khi nào mới đi làm giấy tờ, rồi sinh cho chúng ta một đứa cháu đây?” Hắn vội vàng giành trả lời: “Chờ thêm một chút nữa đi.” Tôi thì nghiêm túc tính toán thời gian: “Trong vòng ba tháng cố gắng có thai, sang xuân năm sau thì sinh.” Phó Ngôn Chu không hài lòng việc tôi tự ý quyết định, dắt theo bạch nguyệt quang đang mang thai cả đêm không về. Thời hạn đã định càng lúc càng gần, bất đắc dĩ, tôi đành ngượng ngùng bấm số điện thoại của kẻ thù không đội trời chung của hắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn làm phiền anh ba phút, giúp tôi mang thai cho nhà họ Phó một người thừa kế.” Đầu dây bên kia giận dữ gào lên: “Ba phút? Cô đang chà đạp lên tôn nghiêm của tôi sao? Cô chờ đó cho tôi!” Sau này, vào cái đêm tôi bận rộn “mang thai người thừa kế nhà họ Phó”, Phó Ngôn Chu tìm tôi đến phát điên. Tìm mãi không thấy. Hắn chỉ còn cách liên lạc hết lần này đến lần khác với mấy cô bạn thân của tôi. Tịnh Tịnh: “Cô ấy đang xem phim với tôi, có chuyện gì để lát nữa hãy nói.” Văn Văn: “Cô ấy đang hát K với tôi, một tiếng nữa sẽ gọi lại cho anh.” Lệ Lệ: “Cô ấy đang tắm ở nhà tôi, cần tôi đi gọi một tiếng không?” Tôi mệt mỏi cả một đêm, gần sáng hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn hắn gửi qua WeChat, gào thét như kẻ mất trí: “Con mẹ nó, cô bị phân xák rồi sao? Hay là bị c hặt ra thành ba khúc, vứt riêng ở rạp chiếu phim, KTV và trong phòng tắm hả?!”
Hiện đại
Ngôn Tình
0
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6