13
Kỳ lạ thay.
M/a tộc và nhân tộc đồng lòng muốn gi*t ta.
Đại chiến bùng n/ổ.
Song quyền nan địch tứ thủ.
Dù các phái khác đến tiếp viện, chúng ta vẫn lâm vào thế yếu.
Cuộc chiến dần biến thành thế công kích Lăng Vân Tông.
Ta đỡ đò/n thay nữ nhị, hai người liếc nhau rồi đồng loạt xông tới.
"Tạ Điệp Chi!" Đại sư huynh gằn giọng quát, "Võ công ba cọc ba đồng của ngươi! Đừng ra mặt x/ấu hổ nữa! Cút về đây ngay!"
"Sư huynh! Coi chừng sau lưng!"
Vừa che chở cho nữ nhị, vừa để ý chiến trường, lơ đễnh một chút, áo bào đã bị x/é mấy đường.
M/a khí ngấm vào vết thương, cảm giác ngứa ngáy lan tỏa.
"Ta không sao." Đối diện ánh mắt lo âu của nữ nhị, ta an ủi, "Tập trung phía trước đi."
"Sư tỷ!" Giọng nam chính nghẹn ngào.
"Không hề gì! Dù sao ta cũng là nhị sư tỷ!" Vừa né đò/n vừa lục túi đổ linh dược lên vết thương.
"Sư huynh, ta dùng truyền tống phù dụ địch trước, người dẫn các đệ tử phái khác thoát ra, nhớ phát linh tín báo cho các phong chủ." Ta truyền âm cho đại sư huynh, lập tức rút truyền tống phù, đẩy nữ nhị về phía nữ chính.
Nhảy lùi trăm trượng dụ kẻ địch đuổi theo, ta dán truyền tống phù lên người.
Ánh bạch quang lóe lên, ta xuất hiện trong khu rừng vô danh.
"...Không đúng, ta định truyền về ngõ hẻm thị trấn cơ mà? Đằng này truyền đi đâu thế này?"
Tháo phát đới buộc lên cây làm dấu, ta chọn đại phương hướng mà đi.
Không biết bao lâu sau.
Ta lại thấy cây có buộc phát đới.
...Thôi được, đổi hướng khác vậy.
Nhưng bất kể hướng nào, đi bao lâu, cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ.
Đến lúc này mà còn cho là lạc đường thì đúng là đại ngốc.
Ta triệu hồi bổn mệnh ki/ếm, lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Khu rừng rộng thế này, ở đây lâu như vậy mà chẳng thấy sinh vật sống nào.
"Bản nhân là nhị đệ tử Ki/ếm Phong Lăng Vân Tông Tạ Điệp Chi, hôm nay lỡ xông vào kết giới của tiền bối nào đó. Thật thất lễ, xin tiền bối hiện thân đàm đạo."