“Bệ hạ, nói thêm nữa e rằng mặt mũi bọn văn nhân kia xanh như tàu lá.”
Lý Tu bĩu môi: “Đạo đức giả.”
Đó là ngươi không có thẩm mỹ đó thôi!
Tiệc rư/ợu tới hồi giữa, Lý Tu cáo từ đi giải quyết nỗi buồn. Vừa bước ra khỏi điện, trưởng tỷ đã đứng dậy theo sau.
Ta đang suy tính, chẳng cần phải lộ liễu thế, không biết phụ thân cùng tằng tổ phụ có đồng ý việc này không, Lũng Tây Quách gia đã biết tin chưa.
Nghĩ tình chị em, ta chặn Mạnh Ý Thục nơi hành lang.
“Tỷ tỷ muốn đi đâu thế?”
“Ta đi thay y phục.”
“Vậy tỷ đi nhầm đường rồi. Tiểu Thúy, ngươi đích thân đưa đại tiểu thư đi thay y phục.”
Tiểu Thúy đến đỡ Mạnh Ý Thục, nàng liền gi/ật tay lại: “Tự ta đi được, không phiền Quý phi nương nương!”
“Tỷ cũng biết ta là Quý phi à? Vậy nên hiểu đừng tùy tiện trái lời bổn cung. Chưa thấm bài học xưa sao?”
“Mới hai tháng chưa gặp, tứ muội đã lắm uy phong thế! Chẳng sợ phụ thân quở trách sao?”
“Quở cái gì? Quở ta ân cần sai người đưa tỷ đi thay y phục?” Ta cố ý làm khó.
Mạnh Ý Thục trợn mắt: “Ngươi vào cung không xong việc, lại ngăn cản người khác sao?”
Thị nữ nàng nhanh mồm tiếp lời: “Quý phi nương nương, ngài cùng đại tiểu thư là cốt nhục. Thánh thượng rồi cũng sẽ có phi tần khác, chi bằng giúp đại tiểu thư được sủng ái, sau này cùng nhau nương tựa!”
Ta cười lạnh: “Cái nương tựa của trưởng tỷ, bổn cung chịu không nổi. Tiểu Thúy, đưa đại tiểu thư hồi phủ, ngươi tự tay giao cho đích mẫu, bảo rằng tỷ tỷ say rồi.”
“Mạnh Ý Nùng! Mạnh gia vinh nhục cùng hưởng, ngươi thật sự muốn làm nh/ục ta thế này?”
Ta chẳng thèm liếc nhìn. Từ ngày nhập cung, ta đâu từng nghĩ vì Mạnh gia hy sinh. Phụ thân m/ù mắt gửi con sói trắng này vào cung, ta không dậm đ/á thêm đã là may.
“Chẳng qua ngươi h/ận ta cư/ớp Quách Lương Ngọc! Mạnh Ý Nùng, nếu ngươi dồn ta vào đường cùng, ta sẽ kể chuyện giữa hai người với bệ hạ, xem ngươi còn làm quý phi được không!”
Ta vung tay t/át nàng: “Người đâu! Mạnh Ý Thục s/ay rư/ợu thất lễ, bịt miệng tống xuất cung!”
“Tiểu Thúy, sau tiệc giữ đích mẫu lại. Bổn cung muốn nói chuyện về giáo dục nữ nhi trong gia tộc.”
Hừ, đúng là đồ ngốc.
Tám.
Mạnh Ý Thục nói ta gh/en vì nàng cư/ớp Quách Lương Ngọc, thật hoang đường.
Giữa ta và hắn từng có tình. Khi ấy ta chân thành đối đãi, nào ngờ hắn chê ta thứ nữ, dưới trăng nói lời đường mật, rốt cuộc lại đính hôn với trưởng tỷ.
Vốn Mạnh Ý Thục đâu định kết thân cùng hắn, chỉ vì thấy Quách Lương Ngọc để ý ta, liền cho rằng biểu ca này tốt nhất thiên hạ, nguyện cùng làm uyên ương nối cành liền lý.
Nàng dùng hạnh phúc cả đời giúp ta nhận mặt kẻ bạc tình, đúng là hiếm có người tốt bụng không tiếc thân mình.
Sau khi đính hôn, Quách Lương Ngọc còn nhắn ta gặp mặt, giả vờ đa tình: “Ý Nùng muội muội, dù không thể cưới muội làm chính thất, nhưng nếu muội cùng Ý Thục về phủ, ta nhất định đối xử tốt. Dẫu không phải vợ cả, cũng không để muội chịu ức.”
Tức đến nỗi ta sai Tiểu Thúy bỏ th/uốc ngựa của hắn, khiến hắn g/ãy chân dưỡng thương bốn tháng.
Khi ấy Tiểu Thúy thương cảm thay, ta lại tỉnh táo nói: “Hắn phụ ta cũng là lẽ thường. Người đời nếu mãi trông chờ vào tình nghĩa, gửi thân vào kẻ khác, ắt không có kết cục tốt. May ta không ng/u muội, bằng không ngày sau chủ tớ ta chỉ còn nước chịu đò/n tỷ tỷ.”
Chuyện đời đúng là đâu ăn nấy trả. Quách Lương Ngọc phụ ta trước, Mạnh Ý Thục bỏ hắn sau.
Chà, đáng đời.
Xử lý Mạnh Ý Thục thế nào đây? Ta ch*t cũng không để nàng vào cung thêm phiền.
Việc khó nhất đời là chồng và chị em thông d/âm – nên m/ắng ai trước. Nhà ta đơn giản hơn, chẳng m/ắng được chồng, chỉ trách được đích tỷ.
Dù nhìn ngang dọc, Lý Tu hẳn không tính nạp thêm mỹ nữ thế gia. Hắn là khai quốc hoàng đế, chiến công hiển hách binh hùng tướng mạnh, đâu cần dựa vào nữ nhân vỗ về triều đình. Ta leo được lên người hắn làm càn, là do tổ tiên tích đức.
À, cũng có khi không tích đức lắm, bằng không đã chẳng đẻ ra đứa bất hiếu như ta.
Sau yến tiệc, ta ám chỉ chuyện ban ngày với đích mẫu, lại tự tay viết thư cho phụ thân: “Trưởng tỷ gây chuyện không sao, nếu làm điều nh/ục nh/ã gia phong, nhi nhi sẽ không nương tay.”
Phụ thân quả là văn nhân, viết thư ba trang vừa bày tỏ tình cảm vừa giảng hiếu đạo, lại khéo léo hỏi thăm có thể phục chức cho ông không.
Đương nhiên là không thể.
Lý Tu không cách chức ông ta, ta còn muốn khuyên can, huống chi là giúp phục chức.
Giữa ta và Mạnh gia chỉ một bên được vui. Thà để phụ thân chịu thiệt còn hơn.
Để tỏ lòng ủng hộ Quý phi, phụ thân gửi vào cung mấy rương châu báu – toàn bảo vật ông nâng như trứng. Nếu không vì hy vọng phục chức, ông ch*t cũng không chịu buông tay.
Đang sắp xếp rương hòm, Lý Tu tới cung, hứng thú lấy mấy bức họa ngắm nghía, bao gồm “Tiểu Kê Trác Mễ Đồ” của Lý Phu Tử, “Ô Thất M/a Hà Một Tiền Mãi Bút Đồ” của tiền triều họa thánh – tất cả đều được bậc đế vương khai quốc Lý Tu thân chú thích.
“Nhạc phụ giàu có nhỉ.” Lý Tu ngồi xổm bên rương, ngậm nhành cỏ như kẻ du thủ du thực: “Dám thẳng tay gửi đồ cho ngươi, chẳng sợ trẫm tham tài hạ lệnh tịch thu sung công khố sao?”