Anh ấy đang nướng thịt, không ngẩng đầu lên: "Trừ từ lương của em."
Tôi không quan tâm, dù sao nửa năm lương của tôi còn không đủ m/ua 1/1000 chiếc túi, cứ trừ thoải mái đi.
Hơn nữa, tôi sắp rời đi rồi, ai còn để ý đến lương chứ.
Anh ấy như thể đọc được suy nghĩ của tôi, tiếp theo chậm rãi nói:
"Không đủ, em cứ tiếp tục làm, khi nào trừ hết thì khi đó mới được đi."
Tôi nghĩ đến mức lương 3000 một tháng của mình, rồi nhìn đống túi xách chất đầy ghế sofa.
Tư bản đáng gh/ét!
2.
Tư bản đáng gh/ét sắp dẫn tôi đi dự tiệc.
Đối với kiểu sự kiện chỉ được nhìn chứ không được ăn lại còn phải nở nụ cười giả tạo này, tôi luôn giữ thái độ ai đi thì kẻ đó ng/u ngốc.
Tôi thề là thật sự không muốn đi, nhưng Thẩm Ngộ nói có thể đổi lấy một chiếc túi!
Đó là chiếc túi mà tôi phải làm việc 500 tháng không ăn không uống, làm tròn là 42 năm mới đổi được!
Ai mà từ chối được chứ!
Tôi được Thẩm Ngộ đưa đến một studio tạo mẫu chúng tôi thường đến.
Ông chủ nhìn tôi với ánh mắt sáng rực, như thể thấy một cục vàng.
Tôi nói: "Tôi hiểu sự phấn khích khi Bá Lạc gặp ngựa thiên lý."
Anh ta đáp: "Tôi thấy ánh sáng phản chiếu từ đôi mắt của Thần Tài."
Anh ta treo một đống quần áo trong phòng thay đồ cho tôi, tôi nghi ngờ anh ta đang coi tôi là kẻ ngốc bị lừa.
Ai ngờ khi tôi thay từng bộ ra, Thẩm Ngộ mới chính là kẻ ngốc bị lừa.
Anh ấy lại muốn m/ua hết!
Phá của! Đồ dạ hội không chỉ cần thay đổi mỗi sự kiện mà còn phải là hàng mới nhất.
Tôi đi đâu tìm 20 bữa tiệc một tháng để tham gia?
Thẩm Ngộ đỏ tai, tì nắm đ/ấm vào miệng ho nhẹ: "Em có thể mặc ở nhà."
Tiên nữ bất lực! Tôi mặc ở nhà cho ai xem?
Mẹ tôi, bố tôi,
hay là Nếp?
Khi tôi cuối cùng thay bộ sườn xám kiểu mới màu xanh ngọc bích x/ẻ tà ra, Thẩm Ngộ mới quyết định chọn bộ này.
Tuyệt vời! Sự nghiệp người mẫu công cụ của Giang M/ộ Mộ kết thúc rồi!
Nhà tạo mẫu giúp tôi búi tóc kiểu rất đẹp, sắp xếp sẵn dây chuyền và bông tai tôi sẽ đeo, rồi nhất quyết đòi đi tìm cho tôi một vương miện pha lê nhỏ.
Anh ta chuồn nhanh như lốc xoáy, khiến lời ngăn cản của tôi kẹt trong cổ họng.
Tôi nhìn mình trong gương, môi đỏ răng trắng, mắt phượng hơi xếch cùng chiếc sườn xám xanh ngọc và chiếc ngọc bích lớn trên cổ, rõ ràng là tư thế lên ngôi,
chưa kể nhà tạo mẫu còn muốn cho tôi cả vương miện!
Tôi còn so sánh sự đáng thương với Tiểu Bạch Hoa kiểu gì đây!
Người khác, khóc lặng lẽ, nén nước mắt, gió thổi là ngã.
Tôi, đừng cúi đầu, vương miện của chị sẽ rơi.
Nhìn thế nào cũng thấy chỉ có tôi b/ắt n/ạt người khác, không trách tôi là vai phụ.
Tình tiết hôm nay tôi đã biết, Tiểu Bạch Hoa từ khi bị Thẩm Ngộ phớt lờ đề nghị của tôi mà sa thải tà/n nh/ẫn, đã hóa thân thành nhân viên phục vụ tiệc.
Bị vai phụ đ/ộc á/c tức là chính tôi đổ rư/ợu đỏ lên người, mỹ danh "trả th/ù cho Thẩm Ngộ", rồi Thẩm Ngộ giẫm lên mây ngũ sắc c/ứu Tiểu Bạch Hoa, quát m/ắng tôi, tôi vừa tủi thân vừa gi/ận dữ, chạy khỏi hiện trường tiệc.
Nghĩ đến việc còn phải chạy trốn, tôi quyết định đề nghị nhà tạo mẫu cho tôi đôi giày thể thao.
Nhà tạo mẫu nói: "Đừng bắt tao t/át mày."
Thẩm Ngộ nói: "Đừng bắt anh trừ lương em."
Cuối cùng tôi vẫn đi đôi giày cao gót 10cm, khoác tay Thẩm Ngộ đến dự tiệc.
Trước đây tôi toàn đi cùng bố mẹ, đây là lần đầu tiên đi riêng với Thẩm Ngộ.
Rất mới lạ.
Chỉ là anh ấy có thể nới lỏng tay tôi một chút không, thật sự ra mồ hôi rồi.
Thẩm Ngộ kéo tôi cùng anh giao lưu, cười với chú này, chào cô kia, rồi bảo tôi tự đi làm gì thì làm.
Tôi đúng là công cụ!
Chỉ là có chút kỳ lạ, rất kỳ.
Tôi rúc vào một góc, lén ăn bánh ngọt.
Cô nào đến cũng cười hiền hậu với tôi, chú nào đến cũng cười hiền hậu với tôi, khiến miếng bánh tôi nghẹn trong cổ không dám nuốt.
Ngay cả những người cùng tuổi trong giới cũng nhìn tôi chằm chằm, tiến lên nắm tay tôi nói "chúc mừng chúc mừng".
?
Chúc mừng cái gì?
Chúc mừng tôi trở thành nhân viên của Thẩm Ngộ?
Tôi hoang mang, kéo một người bạn thân hỏi: "Mọi người đang nói gì vậy?"
Cô ấy đ/ấm tôi một cái: "Đừng giấu nữa, cậu với Thẩm Ngộ còn mặc đồ đôi đến đây nữa kìa."
"Có chưa?"
"Khi nào con lên tiểu học?"
"Sinh đứa thứ hai à?"
"..."
Tôi nhìn mới để ý cà vạt của Thẩm Ngộ cùng màu với áo tôi.
Tôi gi/ật tay ra, kh/inh thường suy nghĩ bẩn thỉu của cô ấy!
Đây là sự ăn ý giữa nhân viên và sếp!
Đây là văn hóa doanh nghiệp!
Ngay khi tôi nuốt miếng bánh matcha thứ năm, nhân viên phục vụ bên cạnh cầm khay hỏi tôi cần gì không?
Tôi nhìn, trời ơi, toàn rư/ợu đỏ!
Nhìn sang bên bổ sung đồ ngọt, đúng là Tiểu Bạch Hoa.
Thật cố ý, thật trùng hợp.
Nhưng địch không động ta không động, tôi không đi đổ cô ấy, không lẽ cô ấy đến là rư/ợu đổ lên người?
Sự thật chứng minh, hoàn toàn có thể!
Tiểu Bạch Hoa đến bổ sung bánh tôi ăn hết, cô ấy vừa đến, ánh mắt trêu ghẹo trắng trợn của mấy tay công tử ăn chơi đã đuổi theo.
Tiếp theo tay tôi trống rỗng, có cô gái bên cạnh gi/ật ly tôi, đổ rư/ợu đỏ từ đầu cô ấy xuống, xô ngã cô ấy, vừa đổ vừa nói: "Mày dám quyến rũ vị hôn phu của tao!"
Tôi tò mò hỏi: "Quyến rũ kiểu gì?"
Cô ta nói: "Tao không quan tâm, vị hôn phu nhìn mày, tức là mày quyến rũ rồi."
Cô ta còn nói: "À, cảm ơn ly rư/ợu của cậu, trả lại nhé."
...
Thế là Thẩm Ngộ đến thấy Tiểu Bạch Hoa ướt đẫm rư/ợu đỏ, cùng khuôn mặt khó chịu của tôi vì đang bối rối và chiếc ly rư/ợu rỗng trong tay tôi.
Ôi, phân cảnh vai phụ đ/ộc á/c đổ rư/ợu lên nữ chính hoàn thành.
Tôi quả thật nên đi đôi giày thể thao!
Thẩm Ngộ bước lại, mặt mũi âm u.
Tôi hít mũi, Thẩm Ngộ sắp m/ắng tôi vì người khác rồi.
Trước giờ dù thế nào anh cũng bảo vệ tôi, ngay cả khi mẹ tôi m/ắng, anh còn có thể bên cạnh hòa giải giúp.