Tôi lo lắng hỏi: "Mang đi đâu rồi?"

"Chắc là mang đến quán bar ngắm trai đẹp rồi."

"......"

Tôi dè dặt: "Cô ấy không sao chứ?"

"Trông vẫn ổn."

Ánh mắt Cố Hoài Xuyên đậu xuống người tôi, hồi lâu mới lên tiếng: "Em không lo cho bản thân trước sao?"

Tôi ôm chăn ngồi dựa đầu giường, bực bội nghĩ thầm: Lo làm gì? Những thứ đáng tránh thì chẳng tránh được, chuyện không nên xảy ra thì đã xảy ra hết rồi.

Mãi đến khi theo ánh nhìn của hắn mà cúi xuống, tôi mới gi/ật mình phát hiện mình trần như nhộng. Vội vàng chui tọt vào chăn, tôi kêu lên: "Anh lấy cho em bộ đồ đi!"

Vali của tôi không hiểu lúc nào đã được Cố Hoài Xuyên chuyển đến đây. Hắn cúi người lục đồ cho tôi, đột nhiên đ/á vali một cái: "Anh có phải người đàn ông đầu tiên tự tay xếp vali cho vợ bỏ trốn không?"

"......" Tôi im thin thít.

Hắn cầm quần áo tiến lại, véo má tôi: "Cảm giác chơi đùa anh rất vui phải không?"

"Em không cố ý mà." Tôi yếu ớt đáp.

Đơn giản là vì Cố Hoài Xuyên... quá nhiệt tình.

Hắn chăm chú nhìn tôi: "Em biết anh xem camera phòng sách cảm thấy thế nào không?"

Tôi lắc đầu.

Hắn nói thêm: "Như tối qua... Anh muốn em quên sạch chữ 'chạy' này đi."

Tôi lập bập: "Gi*t người là phạm pháp."

Hắn bật cười: "Tối qua anh gi*t người à?"

Tôi cúi mặt.

Hắn lại hỏi: "Vợ à, còn giấu anh chuyện gì nữa không?"

Tôi quay lưng thay đồ trong chăn, lắc đầu.

"Ngày xưa em thay đồ có bao giờ quay lưng đâu."

"Không..." Tôi định phủ nhận, vì tự tin mình sẽ không thoải mái. Nhưng không dám chắc chắn. Mười năm trôi qua, sáu năm chung sống, biết đâu tôi đã thay đổi?

"Trước anh không hiểu sao em bỏ đi. Dù em không yêu anh, nhưng còn Nhiên Nhiên." Giọng hắn trầm xuống: "Em bỏ đi không một lời, như thể không lưu luyến gì anh và con gái chúng ta."

"Có chuyện gì xảy ra hôm đó đúng không? Hôm ấy em hứa m/ua búp bê Bạch Tuyết cho con, nhưng về nhà lại quên sạch." Hắn nói: "Em càng ngày càng xa lánh anh..."

"Đừng hỏi nữa!" Tôi ngắt lời: "Em sẽ không nói đâu."

"Nhưng Phương Thời Duyệt đã khai rồi."

Tôi choáng váng nhìn hắn.

Hắn gật đầu: "Cần cho hai người thống nhất khẩu cung không?"

......

9

10 giờ tối, bạn thân bị Trần Dị đưa về phòng. Tôi lập tức kiểm tra cô ấy từ đầu đến chân, nguyên vẹn không thiếu mảnh da nào.

Tôi đề nghị: "Tôi nói chuyện riêng với cô ấy được không?"

Trần Dị lắc đầu: "Nói ở đây đi."

Cố Hoài Xuyên rộng lượng hơn: "Trong tầm mắt chúng tôi là được."

Hai người đồng thanh: "Đừng bàn chuyện trốn nữa!"

......

Bất đắc dĩ, tôi và bạn thân phải quay lưng thì thầm.

"Trần Dị thật sự dẫn cậu đến bar à?"

Phương Thời Duyệt gật như máy, mặt mày tái nhợt: "Hắn gọi cả đám lực sĩ vây quanh tôi."

"Trời đất!" Tôi háo hức: "Rồi sao nữa?"

"Hắn ngồi cạnh mặt lạnh như tiền, khoanh tay mời tôi sờ..." Cô ấy nhăn nhó: "Tôi đâu dám! Gã đàn ông đ/áng s/ợ!"

......

Quả thật, nghĩ cảnh tượng ấy đã thấy ngạt thở.

Tôi hỏi tiếp: "Tối qua có chuyện gì không?"

"Chuyện lớn rồi!" Phương Thời Duyệt bưng mặt: "Tôi không chịu nổi, khai hết rồi."

"Trần Dị... Hắn quá hung tợn. Tôi nói mãi không yêu hắn, nhưng hắn không tin. Đành phải khai mình là người xuyên không..."

Tôi trợn mắt: "Rồi sao?"

"Hắn không quan tâm! Cười bảo vậy càng tốt, vì trước giờ hắn vẫn muốn làm chuyện này!"

......

"Trần Dị nói tôi không thoát được." Phương Thời Duyệt nắm tay tôi: "Duyên Duyên, cậu phải c/ứu tôi! Tiếp tục thế này tôi ch*t mất!"

Tôi vỗ lưng cô ấy: "Đừng hoảng, để tôi xử lý."

Trước mặt bốn người, tôi giải thích tình hình: "Chúng tôi xuyên không ngoài ý muốn. Ép duyên cũng chẳng ngọt, hãy cho nhau không gian được không?"

Cố Hoài Xuyên hỏi: "Không gian là gì?"

Tôi đề xuất: "Tôi và Duyệt Duyệt tạm sống riêng. Khi phiên bản 28 tuổi trở về, mọi thứ sẽ đâu vào đấy."

"Tôi phản đối." Trần Dị lập tức bác bỏ.

Cố Hoài Xuyên nói: "Dù em 18 hay 28, em vẫn là vợ anh."

......

Tôi trợn mắt: "Anh đâu có thích tôi bây giờ? Anh yêu người vợ 28 tuổi, không phải tôi 18 tuổi. Về bản chất dù là một người, nhưng tôi hiện tại chưa từng yêu anh!"

Hắn nhẹ giọng: "Dù thế nào em cũng là vợ anh. Và anh cần nói rõ... Anh thích em từ năm 17 tuổi rồi."

Tôi sững sờ.

Trần Dị nhân cơ hội tỏ tình: "Hồi tốt nghiệp anh đã theo đuổi em rồi. Duyệt Duyệt, lúc xuyên không em không biết sao? Anh đuổi em mấy năm trời, may mà kiên trì... Dù em quên hết cũng không sao. Vợ à, anh muốn theo đuổi em lần nữa."

Không khí trở nên kỳ lạ.

Cố Hoài Xuyên kéo tôi đi. Tôi không phản kháng, vì căn phòng ấy thật sự quá ngột ngạt.

Nhưng việc hắn thầm thích tôi khiến tôi bất ngờ.

Cố Hoài Xuyên không vội giải thích, chỉ hỏi: "Sau khi thi đại học, đó có phải lúc em định tỏ tình với Chu Thuấn không?"

Tôi gi/ật mình. Cái tên Chu Thuấn bỗng xa lắc...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
135.12 K
6 Chuyến Xe Đêm Chương 25
9 Tiểu Lỗi Chương 56

Mới cập nhật

Xem thêm