Hôm ấy trời nắng chói chang, Bùi Cẩn đeo khẩu trang đứng trên bờ cổ vũ tôi. Tôi oai phong lẫm liệt dẫn đầu đội vượt sóng gió, giành vị trí quán quân!
Giờ đây, thuyền của chúng tôi cũng là chiếc đầu tiên cập bến. Đứng trên mũi thuyền đang đắm chìm trong vinh quang năm nào, tôi bỗng cứng đờ. Ch*t ti/ệt, liệu những động tác chèo thuyền hùng dũng vừa rồi có bị Bùi Cẩn nhìn thấu?
Tôi lén liếc nhìn anh. Anh đang đắc ý chế nhạo các CP đến sau và đoàn làm phim: 'Muốn chơi khăm bọn này, các người còn non lắm.'
Nhạc sĩ sáng tác gào lên phản đối: 'Đạo diễn, tôi tố cáo họ dùng cheat!' Đạo diễn Quan mặt đỏ như bị táo bón: 'Cheat là Điềm Điềm, tố cáo vô hiệu.'
Tốt lắm, không lộ tẩy. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đến hội thi hái táo. Những cặp khác, con gái ôm giỏ đứng dưới, con trai trèo cây. 'Anh cẩn thận nhé', 'Em yên tâm, em dưới này cũng phải chú ý an toàn nha'. Khi đỡ táo, ngón tay họ chạm nhau rồi vội rụt lại. Ánh mắt giao nhau rồi vội vàng né tránh. Tai đỏ ửng, khóe miệng e thẹn. Xem mà tôi muốn hét 'ôi dào ơi'.
Không khí ngọt ngào, bong bóng hồng bao phủ. Đạo diễn Quan hả hê: 'Đây mới là chương trình hẹn hò'. Liếc nhìn tôi và Bùi Cẩn: 'Chứ không như mấy cặp kia, chẳng có tý không khí lãng mạn nào.'
Ai bảo chúng tôi không có không khí? Tôi không phục. Không khí làm việc của chúng tôi là sôi động nhất! Tôi mượn nông dân cái lưới và chiếc ghế. 'Ngồi yên đi.' Tôi ấn Bùi Cẩn xuống ghế. Điềm Điềm làm việc không cần chướng ngại vật.
Giăng lưới quanh gốc táo xong, tôi trèo lên cây rung mạnh. Những quả táo chín rụng lả tả. Bùi Cẩn lo lắng: 'Cẩn thận đấy, chú ý an toàn nhé.'
Lòng tôi ấm áp: 'Em làm việc có tâm, anh yên tâm đi.'
Bùi Cẩn mặt đầy lo nghĩ: 'Ý anh là... cây táo cần cẩn thận, chú ý an toàn đấy.'
Tôi: ...
Ch*t ti/ệt!
Không ngoài dự đoán, chúng tôi lại nhất. Thực phẩm phong phú tha hồ lựa chọn, hai đứa ngồi ăn uống no nê khiến các đội khác tức đi/ên. 'Các người quá đáng lắm!' Cặp đôi xếp chót - nam thần lưu lượng và cô nàng đầu bếp xinh xắn hậm hực. Bữa tối của họ chỉ có hai lát bánh mì.
Tôi nhai huỳnh huỵch miếng chân giò đầy mỡ: 'Hoa quả lao động là ngon nhất.' Họ tức đến mức mỗi phút phát ra mười mấy tiếng 'hừ': 'Hừ hừ hừ, đừng có đắc ý, đây là chương trình hẹn hò, độ yêu thích của khán giả các người chắc chắn đứng bét.'
Vừa nói họ vừa mở bảng xếp hạng Weibo trước mặt chúng tôi. Ngay lập tức, mắt họ trợn tròn: 'Không thể nào!'
Tôi cúi nhìn cũng há hốc. Chúng tôi đang đứng đầu bảng yêu thích! Thật không thể tin nổi!
Bùi Cẩn thong thả x/é thịt chân giò, gắp bằng đũa cho vào miệng nhai từng tí một: 'Đứng nhất thì có gì lạ? Bọn mình làm gì mà chẳng ăn ý.'
Tôi: Biểu cảm người già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.JPG
Ăn ý? Chúng tôi có sao?
Bùi Cẩn giơ tay đóng cái miệng đầy thịt kho của tôi lại.
15
[Ai hiểu được cảm giác thoải mái này!]
[Mấy cặp khác cứ gượng ép lãng mạn, còn đôi này thân thiết ăn ý, chưa yêu đương thì không thể diễn được!]
[Thấy ánh mắt Bùi Cẩn chưa? Nhìn Điềm Điềm đắm đuối lắm, không phải giả vờ đâu.]
Hả? Có thật không?
Tối đó tôi trùm chăn lướt bình luận và clip fan edit, đầu óc rối bời. Xem mấy video, đúng là lúc tôi đang nghịch ngợm, ánh mắt Bùi Cẩn nhìn tôi rất đỗi dịu dàng.
Nhưng lẽ ra không nên thế chứ?
Tôi dùng nick phụ comment: [Ổng nhìn con chó cũng thấy tình cảm sâu đậm.]
Hàng loạt fan girl ào tới like, kèm theo ảnh chụp các vai diễn đa tình của Bùi Cẩn.
16
Cuộc vui nào rồi cũng tàn.
Cuối cùng cũng đến ngày ghi hình cuối. Mỗi nữ khách mời sẽ nhận được tỏ tình từ nam khách mời để ý.
Tôi tự hỏi, giữa tôi và Bùi Cẩn nên là kết thúc có hậu (HE) hay buồn (BE)?
Có lẽ nên hỏi đạo diễn.
Trước khi quay, tôi tìm đạo diễn Quan: 'Đạo diễn ơi, tình tiết tiếp theo nên xử lý thế nào ạ?'
Tôi ngồi bồn chồn đối diện bà. Ánh mắt bà như xuyên thấu mọi suy nghĩ. Hồi lâu, bà mới lên tiếng: 'Cô là ai thế?'
Tôi: (ÒωÓױ)!
Không thể nào!
Tôi: 'Đạo diễn, em là Điềm Điềm đây mà!'
Bà: w(゚Д゚)w
'Sao em trắng thế!'
Mấy tập cuối quay trong nhà, không phơi nắng nên da trắng lại chứ sao!
Bà vỗ ng/ực bình tĩnh rồi nheo mắt: 'Điềm Điềm à, chương trình cần nhiệt độ cao nhất, nhưng tôi không muốn sắp đặt tình tiết. Tôi muốn các em thể hiện cảm xúc thật để đạt hiệu ứng tốt nhất.'
Tôi ngẩn người. Đạo diễn muốn tôi và Bùi Cẩn thành đôi ư? Nhưng thế thì khán giả đoán trước mất rồi, hiệu ứng đâu còn?
Đầu óc rối như tơ vò. Đạo diễn Quan bí ẩn đẩy tấm thẻ về phía tôi: 'Điềm Điềm, đây là mong đợi của tôi.'
Tấm thẻ quen thuộc. Tôi chợt hiểu. Lòng chua xót, cúi mặt: 'Em hiểu rồi ạ.'
17
Tôi nhận được lời mời hẹn hò từ Bùi Cẩn. Anh hẹn tôi ở căn nhà ven hồ.
Tôi đến trước một tiếng. Thấy tất cả những gì anh chuẩn bị: phim ảnh, lò sưởi, rư/ợu vang. Ngoài cửa sóng nước dập dìu. Trong phòng ấm áp.
Thật là nơi lãng mạn. Tiếc là tôi không xứng đáng.
Anh là ngôi sao sáng chói. Tôi chỉ là hạt bụi tầm thường.
Tôi cầm tấm thiệp viết lời ly biệt:
[Bùi Cẩn, mong anh cưỡi gió vút lên chín tầng mây. Còn tôi sẽ chìm vào cánh đồng hoang, ngắm nhìn ánh sao trời.]
Kính chào, vĩnh biệt.
Tôi rời khỏi căn nhà, bước vào đồng hoang vắng lặng.