Ta muốn chui vào lòng hắn, hắn lại đẩy ta ra.
Lạnh giọng nói: "Nàng thật đạo đức giả!"
...
12
Ta lại một lần nữa thất sủng.
Nhưng ta nghĩ không sao, dù sao trong bụng đã mang long chủng của hắn.
Ta nằm dài trong sân phơi nắng.
Tiểu Đào kể, mấy hôm trước Tiêu Sách bị người trùm đầu đ/á/nh cho một trận.
Mặt mày bầm dập, không dám ra khỏi cửa.
Ta cười, đáng đời, ai bảo hắn miệng lưỡi đ/ộc địa.
Ta tưởng Vũ Văn M/ộ sớm chiều sẽ đến dỗ dành.
Nhưng ta lầm, hắn thực sự tức gi/ận.
Mấy ngày không đến phòng ta, hắn mang về một mỹ nhân từ bên ngoài.
Sủng ái như trời cao.
Ta lén đến xem qua.
Mắt hạnh má đào, eo thon nắm vừa, dáng vẻ mê h/ồn đi/ên đảo.
Tiểu Đào gi/ận dữ, muốn đi tìm Vũ Văn M/ộ đòi lý lẽ.
Ta kéo nàng lại.
Làm thiếp thất, dùng sắc hầu hạ, rốt cuộc cũng có ngày này.
Tiểu Đào tuổi còn trẻ, luôn cho rằng tình cảm không thể có người thứ ba.
Nhưng ta không còn là tiểu cô nương nữa rồi.
Ta không thể vì hắn đối xử tốt mà đ/á/nh giá cao vị trí của mình.
Ta thở dài, véo má Tiểu Đào:
"Đàn ông toàn là lũ đại trư đề!"
"Giờ ta chỉ muốn yên tâm dưỡng th/ai."
"Đợi sinh hạ tiểu tử, mẹ nhờ con mà quý!"
Tiểu Đào đỏ mặt tía tai:
"Nương nương yên tâm, tỳ nữ quyết không để ai b/ắt n/ạt nương!"
Trong lòng không đàn ông, việc gì cũng thần thông.
Không phải dỗ dành Vũ Văn M/ộ, ta có nhiều thời gian hơn.
Yên tâm dưỡng th/ai, ăn ngon ngủ kỹ.
Nhàn hạ viết truyện.
Thị trường phản hồi khá tốt.
Ta tưởng sẽ thuận lợi đợi đến ngày lâm bồn.
Ai ngờ lúc th/ai được bảy tháng, Vũ Văn M/ộ lại đến phòng ta.
Hắn nói giờ ta thân hình phù thũng, dung nhan tàn phai.
Thực có hại cho nhan diện phủ Nhiếp chính vương.
Lải nhải cả tràng, rốt cuộc chỉ một câu.
Hắn muốn đưa ta đến trang trại ngoại ô kinh thành, dọn chỗ cho cô nương Linh Linh.
Ta nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, lòng chợt đ/au.
Không biết từ khi nào, ta đã dành chút chân tình cho hắn.
Hắn yêu người khác, trong lòng ta chua xót.
Nhưng khi Vũ Văn M/ộ nói ra số tiền chia tay.
Ta kinh ngạc.
Nhiều tiền thế này?
Đủ m/ua mười tòa biệt thự ở kinh thành, nuôi hai mươi hầu nam rồi!
Thu hồi chân tình.
Nỗi buồn vừa rồi tiêu tan như khói.
Ta khúm núm xoa tay: "Thiếp đi ngay, đi ngay."
Vũ Văn M/ộ nhìn ta, mặt âm trầm: "Sao? Bản vương vứt bỏ nàng, nàng rất vui?"
"Sao lại thế!"
Ta bóp đùi, gắng ép vài giọt lệ.
"Thiếp sau này không được hầu hạ gia gia, gia gia nhớ chăm sóc bản thân!"
"Hu hu, thiếp thật không nỡ xa gia gia!"
Bóp đùi đ/au quá, nước mắt giàn giụa.
Vũ Văn M/ộ nhíu mày, hình như muốn nói gì nhưng lại kìm lại.
Hắn hừ lạnh, phẩy tay áo bỏ đi.
13
Chỉ một buổi chiều, mọi người đều biết Nhiếp chính vương vứt bỏ ta.
Thế là, Vương thái y không đến chăm sóc, nhà bếp cũng chẳng nấu đồ ăn.
Tiểu Đào vừa càu nhàu vừa thu xếp hành lý.
Đến tối, ta đói bụng, đành tự nấu canh gà.
Canh gà thơm phức.
Kỷ tử, hành hoa, gừng lát, táo đỏ nổi bồng bềnh trên nước súp vàng nhạt.
Sắc hương vẹn toàn.
Ta khóc vì mùi thơm, nghĩ đến cuộc sống góa phụ trẻ trung giàu có sắp tới.
Ta khóc to hơn.
Đây chẳng phải cuộc sống mơ ước từ nhỏ của ta sao? Đột nhiên thành hiện thực.
Hạnh phúc quá đỗi.
Ta uống xoèn xoẹt một nồi canh, mãn nguyện đổ người ngủ.
Hành lý đã thu xếp xong, ngày mai lên đường hướng tới cuộc sống mới.
Nửa đêm chợt bị người lay tỉnh.
Là Tiểu Đào.
Nàng nói: "Nhiếp chính vương đang đi về phía này."
Ta ngái ngủ ngơ ngác, nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi vặn cổ tay.
Sao Tiểu Đào gi/ận dữ thế?
N/ão ta quay chậm rãi.
Ch*t rồi! Tiểu Đào chỉ biết Vũ Văn M/ộ đuổi ta đi, ta quên chưa kể chuyện hắn cho tiền!
Ta bật ngồi dậy.
Hét: "Khoan đã!"