Mọi chuyện đều khiến tôi cảm thấy, hắn không đ/áng s/ợ như hệ thống miêu tả. Cũng chẳng x/ấu xa như lời người ngoài kia nói.
Khi họ ch/ửi m/ắng tôi, từ nhỏ tôi đã có da mặt dày, không để bận tâm. Nhưng khi lời cay đ/ộc hướng về Tạ Hoài Yến, tôi bỗng thấy bối rối, hoang mang... và một nỗi phẫn nộ lâu ngày trỗi dậy.
Đám người bên ngoài đồng loạt biến sắc, vội bịt miệng nhau:
"Bà tổ ơi! Dám đàm tiếu về Tạ Hoài Yến, bị nghe thấy là toi đời đấy!"
Người phụ nữ môi son bĩu môi: "C/ắt, sợ gì chứ? Lẽ nào Tạ Hoài Yến còn cho người nghe lén trong phòng thay đồ nữ giới..."
"Chào cô."
Lời nói chưa dứt, tôi đã vỗ nhẹ vai bà ta. Người phụ nữ đờ đẫn quay lại, lớp trang điểm lộng lẫy không che nổi vẻ tái mét. Như gặp phải m/a.
Tôi nhoẻn miệng cười, giọng điệu êm ái:
"Các chị đang bàn chuyện gì thú vị thế? Cho em tham gia với được không?"
12
Không ngờ, lúc sau lưng thì bàn tán huyên thuyên, nhưng khi đối diện chính chủ, cả đám lại ấp a ấp úng.
"Ái, đây chẳng phải là người của Tạ Hoài Yến..."
"Ch*t chửa! Cô em cũng thật, đến mà không báo trước."
"Đúng thế haha, các chị đang nhắc đến em thì em đã tới, trùng hợp quá nhỉ..."
Mấy mợ quý tộc gượng cười xúm lại, giả vờ thân thiết khoác tay tôi. Tôi để mặc họ, vẫn điềm tĩnh:
"Cũng không hẳn. Em đã ngồi nghe ở đây mười phút rồi."
"Hôm nay m/ua sắm hơi nhiều, mệt quá. Nên nghỉ lâu chút trong phòng thay đồ, các chị không phiền chứ?"
Lập tức, khuôn mặt đám người biến sắc đủ màu, thật đúng là cảnh tượng huy hoàng.
"Xin lỗi em nhé, các chị s/ay rư/ợu nói bậy đấy, đừng để bụng... Chị xin phép!"
"Tôi cũng đi đây!"
"Hẹn gặp lại!"
Bọn họ như gió lốc, guốc cao gót chạy vun vút, thoáng chốc đã không còn một bóng người. Có vẻ như cả đời này không muốn "gặp lại" tôi nữa.
Tôi từ từ thu nụ cười giả tạo. Gõ nhẹ hệ thống: "Này, trước đây ngươi nói đã điều tra thân thế Tạ Hoài Yến, kể cho ta nghe được không?"
"Được thôi, nhưng..." Hệ thống ngơ ngác: "Sao đột nhiên cậu lại hứng thú thế?"
Tôi cũng không rõ nữa.
Lúc mới xuyên sách, tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, không màng đối tượng cụ thể. Dù là ai cũng như nhau.
Nên mới nhầm lẫn giữa chính phản cuối cùng.
Nhưng giờ thì khác.
Không hiểu vì sao, tôi đột nhiên muốn hiểu thật sâu về Tạ Hoài Yến.
Muốn biết hỉ nộ ái ố của anh ấy, muốn biết quá khứ anh từng trải, muốn biết con người thật sự của anh.
Muốn biết, những góc khuất mà tôi chưa từng thấy...
...
Cha Tạ Hoài Yến là chủ nhân đại gia tộc Lục.
Ông ta phong lưu trăng hoa, một lần s/ay rư/ợu đã cưỡng ép mẹ Tạ Hoài Yến.
Sáng hôm sau lạnh lùng rũ bỏ.
Dù đ/au đớn tuyệt vọng, nhưng mẹ anh là người phụ nữ kiên cường.
Bà nhanh chóng gượng dậy, một mình b/án hàng rong nuôi Tạ Hoài Yến khôn lớn.
Những ngày nhàn rỗi, bà thường ôm con vào lòng, dịu dàng nhắc đi nhắc lại:
"Con yêu, tên con là Tạ, Hoài, Yến."
"Chữ Yến mang ý bình an. Chúng ta không nhìn lại quá khứ, chỉ cầu đời sau an ổn."
Bà giữ lời hứa.
Suốt những năm tháng cơ cực của hai mẹ con, chưa một lần tìm đến phụ thân Tạ Hoài Yến.
Tạ Hoài Yến lớn lên trong tình yêu thương ấy.
Nhưng năm mười hai tuổi, thứ tình cảm ấy bị hủy diệt tà/n nh/ẫn.
Người cha bất ngờ dẫn đoàn người ập đến, cưỡng đoạt Tạ Hoài Yến.
Hắn nhìn người phụ nữ ngã sóng soài, cười lạnh:
"Đây là con trai họ Lục, mày muốn nó mang họ Tạ ư? Mơ đi!"
Hóa ra, phu nhân họ Lục vô sinh. Gã đàn ông nảy ý đồ chiếm đoạt đứa con ngoài giá thú.
Thế là, Tạ Hoài Yến bị bắt về, đổi thành Lục Hoài Yến.
Cậu bé âm thầm chịu đựng ánh mắt hờ hững của cha ruột và mẹ kế, cùng những bài huấn luyện khắc nghiệt của gia tộc.
Tất cả để chờ ngày trốn về tìm mẹ.
Ngày trốn chạy, cậu chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng cũng thoát khỏi dinh thự.
Nhưng cậu bé non nớt không biết mê cung này rộng lớn đến đâu.
Lạc giữa những tòa nhà chồng chất, cuối cùng bị gia nhân phát hiện, lôi về.
Sự việc khiến cả gia tộc nổi gi/ận.
Phu nhân coi Tạ Hoài Yến là đồ hèn mạt, cần thanh lọc dòng m/áu bẩn thỉu.
Từ đó, cậu phải chịu đủ loại tr/a t/ấn, người đầy thương tích.
Nhưng cậu không từ bỏ.
Trốn - bắt - trừng ph/ạt...
Sau bao lần luẩn quẩn, cuối cùng cậu cũng trốn thoát.
Vừa mừng vừa lo, cậu lê bước về nhà.
Nhưng đón cậu chỉ là căn phòng đóng bụi, cùng lời thở than của hàng xóm:
"Tội nghiệp, còn trẻ đã mất vì bệ/nh..."
Kể từ đó, Tạ Hoài Yến triệt để hóa đen.
Hệ thống kể đến đây, tôi không chịu nổi, ra hiệu dừng lại.
Nhắm mắt tìm cách xoa dịu cảm xúc nghẹn ứ, nhưng vô ích.
Trong hỗn lo/ạn, ký ức ùa về đêm Tạ Hoài Yến cùng tôi chơi trốn tìm...