Hạc vẻ đội chiếc mũ sinh Cậu từng cây cẩn thận bánh. "Mẹ ơi..." bé tay bám song sắt, ngập ngừng hỏi tôi "Mẹ có con sinh vẻ không?"
Tôi trầm lặng rất lâu. Dưới ánh mắt dần của cậu, tôi thốt "Chúc mừng sinh nhật."
Không ra phía cổng, tôi nói "Thổi xong thì đi." Tôi sợ mình sẽ mềm lòng. Dù sao thì trẻ cũng m/áu mủ ruột rà mình đẻ ra.
Hơn có điểm rất Diễn. Cậu bé rất giỏi giả vờ đáng càng thông lợi dụng hại của người đích.
Bên ngoài sắt, lần lượt thắp nến. rồi ngước tôi, chắp tay thành ước nguyện: "Con ước hòa thuận trở lại, cả mãi mãi bên nhau."
Tôi nhíu mày. gió tình tới, dập những ngọn vừa ch/áy rực ngay khi vừa dứt lời. Hệ trong đầu tôi bật châm biếm: sói con trắng trợn! Còn mơ cảnh gia đầm ấm sao?"
Hạc người đống tàn. Vẻ dần biến sắc. Đột gi/ật lấy bật từ tay đi/ên cuồ/ng đ/ốt nến. Dù bị bỏng lần vẫn cắn răng chịu mắt đỏ nhất quyết không khóc.
Khi ánh lên, giọng lặp điều ước: mãi mãi bên nhau! Con muốn của con, cơm cho con, đón con tan trường, dạy con học bài." Giọng nghẹn "Mẹ con thôi!"
Đúng lúc đó, Hoa Hoa trong tôi phóng ra. mèo lách khe sắt, lao chiếc khiến kem b/ắn tóe, dập lần nữa. biến sắc, lao tới bóp cổ Hoa Hoa bị nó cào cho mấy vệt m/áu trên tay.
Hạc hoảng kéo tay con trai: "Chảy m/áu rồi! Phải tiêm ph/ạt ngay!" Nhưng bé gi/ật tay lại, ì đẩy sắt chạy tới tôi, giơ bàn tay m/áu "Mẹ ơi, mèo của cào con. Đau lắm..."
Tôi bỏ bé, nhàng Hoa Hoa "Sao dính đầy kem này? Lại tắm rồi."
Khi tôi quay lưng nhà, gọi gi/ật lại: D/ao... nhất tà/n nh/ẫn sao? biết bé mong chờ sinh không? Chỉ cần chia chiếc song sắt em, nó cũng hạnh lắm rồi!"
Tôi không ngập ngừng. Nếu tôi của năm trước, có lẽ đã mềm rồi bị con buộc xiềng xích tình cảm. Nhưng khi đã thực tôi hiểu ra: Tình đích thực không đòi hỏi độ.
Đang lúc tôi Hoa Hoa hét của mẹ, con còn không con vật sao? Tại sao có nhẫn tâm thế? Mẹ có biết mấy không mẹ, con sống không?"
Tôi quay lại, lạnh thẳng "Sống ư? Được mấy mẫu hầu nâng trứng hứng hoa, cô đ/ộc kỷ sống sao?"
"Hạc Cẩn!" Sau bao năm, tôi gọi tên đã thức trắng tra tự điển đặt cho "Con không cần người Con cần kẻ ở không công, con từng li từng tí, hiểu cảm hiến dâng cả cho con!"
Tôi tái đằng sau: "Đến cả khi con hối, điều ước sinh của con toàn đòi hỏi phục vụ mình. Không lời cho bố, không mong bình phục."
Gió chiều xoáy mái tóc dài của Cẩn, đôi vai g/ầy r/un r/ẩy. Tôi Hoa Hoa nhà. Tiểu hủ lì ngoan ngoãn rúc lòng, còn dùng nhỏ liếm bàn tay tôi an ủi.
***
Đã thu tiết vẫn oi Sau sinh nhật, đã ba không tới. thì cũng đến. không đứng ngoài tôi. Có hôm đuối sức, sĩ đẩy xe lăn tới. ngồi đó tôi ánh mắt phức tạp.
Nhưng tôi vẫn sống ngày, đoái hoài. Tôi không coi tình cảm muộn màng chân thành. Tình đích thực không cần nỗi đ/au ly biệt minh chứng.
Mấy chung sống tôi từng cảm nhận dịu dàng hay tôn trọng. cưới tôi không tôi, ban cho danh phu nhân họ rồi an nhiên thụ của tôi. bị đ/au dạ dày nhiều th/uốc uống lúc cũng không rõ. Dị ứng món gì, vest đeo cà vạt nào, khi buồn phiền cần gì lên... Bao chi tiết nhỏ tôi thuộc làu. Nhưng ấy, đó toàn thứ vụn vặt. Tất cả ho của Bùi Thục phương xa.
Đến giờ tôi vẫn nhớ in ảnh trong đêm tân hôn, điện thoại. Nhớ đêm ông s/ay rư/ợu, ép tôi giường hôn môi x/é mơ màng gọi tên Bùi Thục. Nhớ ánh mắt kh/inh khi tôi chất vấn việc ông đêm Bùi Thục: "Cô sống nhờ tiền tôi dám hỏi?"
Một kẻ thế...