Sen Sen Hạnh Phúc

Chương 3

17/08/2025 01:10

“Hôm yến hỉ ấy, trẫm say túy lúy, chẳng rõ hình dáng Hàm nhi. Nay nhìn lại, không kém gì Quý phi, hẳn hoàng nhi trong bụng cũng tuấn tú lắm thay.”

“Đã sáu tháng rồi, chắc hẳn... ừm, cũng vô sự...”

Người cúi xuống hôn tai ta, chẳng mấy chốc buông rèm giường xuống.

Lúc này, nếu có kẻ tới gần, ắt thấy trên người người bỗng toả ánh vàng nhạt, tựa dòng suối nhỏ, không ngừng chảy vào thân thể ta.

Đây chính là lúc ta hấp thu chân long dương khí.

Bụng ngày một lớn dần, ta cũng dần thoát khỏi phàm th/ai, bước vào con đường tu luyện.

Khi th/ai được bảy tháng, Quý phi nhờ một điệu vũ tiên hạc, lại thu hút được chú ý của Hoàng đế.

Nàng dần lộ lại thói ngang ngạnh xưa, nhưng chẳng đối đầu trực diện, mà m/ua chuộc một cung nữ trong cung ta, ch/ôn một tấm ôn phù dưới luống hoa.

Đây là loại phù lục đặc biệt, chỉ cần kẻ chú viết tên họ cùng sinh thần bát tự của người bị nguyền rủa, rồi ch/ôn nơi ở của kẻ ấy, ắt khiến nàng nhiễm ôn dịch. Ngay cả kẻ không bị nguyền đến gần cũng khó tránh lây nhiễm.

Ta không nhịn được cười, Quý phi đúng là gối êm đưa đến kẻ buồn ngủ.

Pháp lực ta còn yếu, nhưng việc lấy đồ từ xa vẫn làm được.

Thế là, ta lặng lẽ lấy tấm phù ấy, ném vào cung Thái hậu.

Chưa đầy một tháng, tin tức truyền đến—

Thái hậu lâm bệ/nh.

6

Cơn bệ/nh này thật chẳng phải chuyện thường, chính là ôn dịch.

Hoàng đế h/oảng s/ợ vô cùng, người biết rõ căn bệ/nh nguy hiểm thế nào, năm xưa, người suýt ch*t vì nó.

Nhưng giờ đây, chẳng còn tỷ tỷ nào có thể móc tim sen c/ứu mẹ ruột người.

Người chỉ tạm dời Thái hậu đến hành cung cách ly, kẻo lây cả cung đình.

Nhất là tránh lây cho ta, kẻ đang mang th/ai to bụng.

Đêm mưa như trút nước, ngoài cung báo tin Thái hậu bệ/nh nặng, sắp không qua khỏi, phải lập tức mời Tôn ngự y giỏi nhất thái y viện tới.

Ta nghe tin từ cung nữ, liền thúc mấy hạt sen trong bụng, rồi nằm vật xuống giường, kêu thảm thiết.

Cung nữ hoảng hốt chạy báo Hoàng đế: “Không tốt rồi, Hàm Quý nhân sinh non, tình hình nguy cấp, cần gấp Tôn ngự y trấn giữ! Một th/ai bốn bào, đâu phải chuyện đùa!”

Hoàng đế vốn đã phái Tôn ngự y tới hành cung, nghe vậy bèn dừng lại.

Một bên là mẹ ruột sinh thành dưỡng dục.

Một bên là con cái sắp chào đời.

Nghe nói, mẹ chồng nơi trần thế thích nhất ép con trai chọn giữa vợ và con lúc sinh nở.

Hôm nay, ta sẽ khiến Hoàng đế chọn giữa mẹ ruột và con cái!

Người xoa thái dương, hồi lâu, như quyết đoán: “Giữ Tôn ngự y lại chỗ Hàm Quý nhân, sai người khác c/ứu mẫu hậu!”

Vừa dứt lời, ta bật cười.

Hoa sen sinh hạt sen, vốn chẳng tốn sức, dễ như ăn cơm uống nước.

Ta chỉ giả vờ thôi.

Ta đã tu luyện tới mức chân h/ồn xuất khiếu, nên để thân x/á/c lại trong cung, chân h/ồn bay đến bên Thái hậu.

Thái hậu đã thoi thóp, thấy ta, mở to mắt: “Hàm Quý nhân, nàng tới làm chi?”

Ta cười đáp: “Thiếp tới tiễn Thái hậu nương nương lên đường.”

7

Thái hậu tắt thở trong tiếng thét k/inh h/oàng.

Ta hài lòng trở về cung, nhập lại thân x/á/c, rồi lại rống lên thảm thiết.

Giữa cảnh hỗn lo/ạn, ta nghe Hoàng đế gi/ận dữ: “Thái hậu băng hà rồi ư? Chẳng phái đã cử ngự y tới sao! Không, đừng đưa về cung, đừng ảnh hưởng Hàm Quý nhân sinh nở!”

Ta suýt bật cười, lại thấy tỷ tỷ không đáng.

Người đàn ông nàng liều mình c/ứu, bạc bẽo đến mức mẹ ruột ch*t cũng chẳng thèm nhìn, chỉ khư khư lo t/ự t*.

Còn cung nữ ta, theo lời dặn, nhân cơ quỳ trước Hoàng đế: “Kinh thành không hề có ôn dịch, riêng cung cấm xuất hiện bệ/nh này, thật đáng ngờ.

Hàm Quý nhân thường nói, luôn lo sợ kẻ khác nhằm vào mình, nào ngờ Thái hậu tuổi cao sức yếu lại trúng đò/n trước.”

Hoàng đế giữ Tôn ngự y, khiến mẹ ruột ch*t oan, vốn không yên lòng, chỉ mong tìm kẻ đổ lỗi, nghe vậy lập tức đáp: “Điều Hàm Quý nhân lo nghĩ có lý! Người đâu, lập tức khám xét đồ đạc trong cung Thái hậu, xem có gì bất thường!”

Chỉ một khắc sau, đã có kẻ tìm thấy tấm ôn phù, vội dâng lên Hoàng đế: “Bệ hạ, bọn nô tài tìm thấy vật này dưới bàn trong cung Thái hậu, hình như ai đó lỡ đ/á/nh rơi. Ngài xem, trên này còn có sinh thần bát tự của Hàm Quý nhân kìa.”

Hoàng đế chỉ liếc qua, lập tức nổi trận lôi đình.

Nét chữ trên phù là của Quý phi.

Người lập tức sai bắt Quý phi tới, túm tóc nàng, chất vấn vì sao làm vậy.

Quý phi sợ hãi không thốt nên lời, nàng không ngờ tấm phù dùng nguyền rủa ta lại xuất hiện trong cung Thái hậu, khiến Thái hậu nhiễm ôn dịch mà ch*t, khiến nàng mất luôn chỗ dựa lớn nhất trong cung.

Hoàng đế đ/au lòng nói: “Tưởng nàng có thể sinh hoàng tử cho trẫm, nào ngờ á/c đ/ộc thế này, chẳng trách th/ai nhi không ổn. Xem nàng là cháu gái ruột Thái hậu, trẫm không gi*t nàng, chỉ đ/á/nh vào lãnh...”

“Bệ hạ, ngài không được làm thế!” Quý phi tóc tai rũ rượi, kêu lên x/é trời: “Thần thiếp lại có th/ai rồi, lần này là tam th/ai, ngự y xem qua, bảo đều là nam th/ai đó bệ hạ!”

“Nam th/ai thì sao,” Hoàng đế lạnh lùng đáp: “Trong phòng Hàm Quý nhân đang sinh nở, tứ th/ai hoàng nhi của trẫm...”

Cũng ngay lúc ấy, bà đỡ ôm mấy đứa trẻ bọc trong tã ra, quỵch xuống quỳ, giọng r/un r/ẩy: “Bệ... bệ hạ, Hàm Quý nhân sinh rồi, sinh... bốn, bốn công chúa ạ!”

8

Chuyện này đáng trách tỷ tỷ ta.

Nàng sợ ta lên bờ hại người, ít khi cho ra ngoài.

Ta biết rất ít về thế sự, lại lười suy nghĩ, nên chẳng hề hay công chúa địa vị thấp hơn hoàng tử nhiều đến thế.

Thấp đến mức Hoàng đế chỉ nhìn mấy tiểu liên nữ của ta một cái, liền mặt đen sì đỡ Quý phi dậy, mặt đầy thương xót: “Những ngày này, trẫm chỉ chăm lo Hàm Quý nhân có th/ai, lãnh quang ái phi rồi.”

Quý phi lập tức đỏ mắt, khóc thút thít, mặc cho Hoàng đế bế nàng lên, chỉ để lại cho ta vừa sinh xong một bóng lưng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm