Khoảnh Khắc Tham Vui

Chương 5

25/08/2025 16:25

“Sẽ không có lần sau.”

Nói câu này lúc, hắn ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng.

Ta thấy hắn có dấu hiệu ng/uôi gi/ận, lập tức làm bộ ủy khuất: “Bởi vì chân ta bị lừa dẫm thương.”

Hắn khựng lại.

Sau đó khom người xuống, cởi giày vớ của ta, xem xét vết thương ở chân.

“À... là chân bên kia.”

Vết bầm trên chân đã tan từ lâu, chỉ còn chút tím tái dưới móng chân.

“Đau không?” Hắn hỏi.

Ta lắc đầu.

Hắn sắc mặt không vui, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng, nắm bàn chân ta trong lòng bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng.

Ta nói: “Nghe mã phu nói Tiểu Thanh dạo này biếng ăn, lát nữa ta phải đi xem nó.”

“Trong lòng nàng chỉ có con lừa ng/u ngốc đó.” Hắn hừ lạnh, “Tiểu Thanh khỏe mạnh, còn m/ập mạp hơn ngựa thường.”

6

Ở vương phủ một thời gian, ta phát hiện Tầm Thành Cẩn tuy tính khí hơi kém, nhưng đối với ta vẫn rất tốt.

Hồi ở quê, ta từng nói với hắn ta rất gh/en tị con gái nhà thợ may được mặc y phục đẹp, thoa son phấn xịn, đôi tay trắng nõn, móng tay sạch sẽ không vướng bùn đất.

Bao giờ ta mới gả được vào nhà giàu?

Lúc đó ta chỉ tùy hứng nói vậy thôi.

Tầm Thành Cẩn liếc nhìn ta đầy kh/inh miệt: “Khi ta bình phục về kinh, gấm vóc ngọc ngà tự nhiên không thiếu của nàng, sẽ tìm cho nàng nhà tử tế. Báo ân là báo ân, đừng mơ tưởng gả được cho vương gia.”

Khi du thuyền trên hồ, ta chợt nhớ lại lời này liền nhắc lại cho Tầm Thành Cẩn nghe.

Hắn mặt lộ vẻ ngượng ngùng, ho nhẹ: “Vương gia nào từng thất tín? Chẳng lẽ bổn vương không phải nhà tử tế?”

“Với người khác thì đương nhiên vương gia là tốt.”

Giọng hắn lại trở nên gắt gỏng: “Còn với nàng thì không phải?”

Ta cố gắng ví dụ: “Vương gia gh/ét mùi đậu hũ trên người ta, ta cũng không quen mùi long n/ão trong phủ đệ cao môn.”

Hắn về liền sai người dẹp hết long n/ão trong vương phủ, những khóm mẫu đơn, nguyệt quế trong viện đều bị thay bằng cây đậu nành.

“Như vậy được chưa?” Hắn nghiến răng hỏi.

Ta trợn tròn mắt, ngơ ngác: “Vương gia đây là...?”

“Đồ nàng không ưa, bổn vương có thể không dùng.” Hắn nói, “Mùi trên người nàng... bổn vương kỳ thực không gh/ét.”

Ta do dự nhìn hắn: “Thật sao?”

Hắn mím môi gật đầu.

“Không những không gh/ét, còn rất nhớ nhung.” Mấy chữ sau cùng, hắn như khó nói ra.

Ta trầm ngâm suy nghĩ.

Nhưng...

“...Vẫn nên đổi lại mẫu đơn đi, như thế này x/ấu quá.

...

“Vương gia như hiện tại, cũng là có nguyên nhân.” Tiểu Ngọc vừa thêu hoa vừa kể chuyện cũ.

Tiên Hoàng hậu có hai con trai, Nhiếp chính vương là thứ tử, tuy cùng mẹ đẻ nhưng không được công bằng, bà luôn thiên vị hoàng trưởng tử.

Dù Nhiếp chính vương nỗ lực thế nào cũng không đổi lấy nửa nụ cười của mẫu hậu.

Dù rõ ràng Nhiếp chính vương thông minh hơn, tướng mạo cũng giống bà hơn.

Về sau còn truyền ngôi cho đại hoàng tử.

Hẳn là tính cách lạnh lùng ngang ngược của hắn cũng liên quan đến thuở thiếu thời.

Đã đến thì an phận.

Ta quyết định cùng Tầm Thành Cẩn sống tốt.

Hắn miệng lưỡi sắc bén, thích nói lời chọc tức, ta cũng không so đo, coi hắn như con trai.

Nhờ vậy, ta thấy hắn thuận mắt hơn hẳn, thậm chí sinh lòng thương xót.

Bữa sáng cháo còn nóng hổi, ta muốn ăn lại phải đợi ng/uội.

Tầm Thành Cẩn cầm bát lên, từng muỗng thổi ng/uội đút cho ta.

Dạo này hắn càng ngày càng hiếu thuận.

Ta nhìn hắn đầy vẻ vui mừng, cũng gắp chiếc bánh bao nhỏ mời hắn.

Tầm Thành Cẩn rất thích cách này, ôm ta vào lòng: “Có phải bổn vương đối xử quá tốt, nàng đã phải lòng ta rồi?”

Thuở trước hắn cũng từng cung kính chiều chuộng mẫu thân như vậy sao?

Ta xoa mặt hắn, đầy thương cảm gật đầu.

Khóe môi hắn nở nụ cười, cúi đầu định hôn ta.

Ta run run khép mắt.

Thật là tội nghiệp thay.

7

Tiểu Hoàng đế lại triệu ta vào cung, nói muốn ăn đậu hũ ta làm.

Tầm Thành Cẩn lập tức sai đầu bếp làm một mẻ, rắc hành nóng hổi đưa vào hoàng cung.

Theo ta biết, tiểu hoàng đế cực kỳ gh/ét ăn hành.

Nhưng ta không ngờ, chính mình ngửi mùi hành cũng buồn nôn.

Mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên, ta cảm thấy mình g/ầy hẳn đi.

Tầm Thành Cẩn vốn đang lo lắng, nghe Tiểu Ngọc thì thầm vài câu, lập tức mặt mày hớn hở nhìn ta.

“Nàng... có th/ai?”

Ta gi/ật mình: “Không thể nào?”

Hắn như không nghe thấy, ôm eo ta xoa nhẹ bụng.

Đại phu đến rất nhanh, bắt mạch ba lần rồi kết luận ta chỉ khó tiêu, dặn mấy ngày tới không được ăn nhiều thịt cá.

Ta thở phào.

Tầm Thành Cẩn lại tỏ ra vô cùng thất vọng.

Càng tức gi/ận vì phản ứng của ta: “Nàng không muốn có con của bổn vương?”

Ta vốn không giỏi nói dối, nghe vậy hơi do dự.

Thực lòng ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.

“Tại sao?” Giọng hắn thoáng chút nghẹn ngào, “Bởi vì... nàng vẫn gh/ét ta?”

Gh/ét hắn sao? Hình như không hẳn.

Ta bối rối nhìn hắn, không biết giải thích thế nào.

Khó lòng nói ra rằng chính hắn còn bị ta coi như con trai.

Tầm Thành Cẩn mặt lạnh như tiền, phẩy tay áo bỏ đi.

Đến nửa đêm hắn đột nhiên xô cửa bước vào, toàn thân nồng nặc rư/ợu, say không còn biết trời đất.

Ta đỡ hắn vào phòng, vất vả dìu hắn ngồi lên ghế.

Tầm Thành Cẩn môi đỏ như son, vốn đã đẹp trai, khi say lại càng xứng danh “sắc tựa xuân hoa”.

Ta tự dưng nghĩ, nếu có cô con gái giống hắn cũng hay.

Đôi mắt thâm thúy của hắn liếc nhìn, giọng đầy thảm thiết: “Phu nhân vì sao không thể yêu ta?”

Ta đành an ủi: “Thiếp không có không thích vương gia.”

Hắn không tin: “Rõ ràng chúng ta đã sống chung một năm trời, ta khó nhọc lắm mới cưới được nàng. Nàng lại đối xử với ta còn tệ hơn lúc ta què đi/ếc, ít ra khi đó nàng còn biết quan tâm.”

Hắn nghiến răng: “Giá như ta cứ tiếp tục làm kẻ tàn phế.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm