Tôi xoa xoa mũi, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Hình như tính tình tôi... có hơi nóng nảy quá.
Không nên trút gi/ận lên anh ấy.
Tôi không nghĩ thêm nữa.
Nhưng cơ thể ngày càng suy nhược, lúc nào cũng trục trặc trong giờ làm.
Cuối cùng, trong một buổi báo cáo, tôi đang thuyết trình PowerPoint thì đứng hình giữa chừng.
Tổng biên tập nhìn tôi đầy bất lực.
"Chức vụ của em tôi sẽ giữ lại một năm. Đây là giới hạn quyền hạn của chị."
Bà nắm tay tôi, khuyên nhủ chân thành.
"Tiểu Sơ, em thực sự rất tài năng, chị rất trân trọng em."
"Người trẻ, có việc đừng ôm đồm một mình, mau chữa khỏe đi, mọi người đều đang đợi em quay lại."
Tôi ngẩng đầu, khe cửa phía sau chất đầy đồng nghiệp.
Mắt tôi đỏ hoe.
"Cảm ơn tổng biên tập. Cảm ơn mọi người."
Tôi không thể phụ lòng mọi người.
Bệ/nh tình tôi tuyệt đối không tái phát vô cớ, nguyên nhân ắt hẳn ở xung quanh.
Một năm, đủ để tôi loại bỏ nó khỏi cuộc sống.
4
Khi nghỉ việc, chiếc Land Rover của Cố Hâm đậu ngay trước cổng.
Thấy tôi, anh bước xuống đón.
Mũi tôi cay cay, ôm lấy eo anh.
"Đã bảo đừng đến mà..."
Anh âu yếm xoa đầu tôi, an ủi.
"Vợ bị b/ắt n/ạt, sao có thể không đến bảo vệ được chứ."
Thực ra tôi không bị b/ắt n/ạt.
Nhưng tôi không nói ra.
Thi thoảng chiều theo bản năng bảo vệ đàn ông của anh cũng tốt cho tình cảm vợ chồng.
Tôi ch/ôn mặt vào ng/ực anh, hít lấy mùi hương của anh tham lam.
"Phải rồi, nhờ có ông chồng đại nhân..."
Đột nhiên, tôi cảm thấy có chút gì đó không ổn nhưng không diễn tả được.
"A Hâm... Em thấy mùi anh có vẻ lạ..."
Nguy hiểm không rõ ng/uồn gốc mới ch*t người.
Cảm giác bất an dâng trào, tôi vô thức siết ch/ặt vạt áo anh.
"Gì, nghi ngờ chồng đi ngoại tình?"
Anh buồn cười xoa đầu tôi.
Không đợi tôi giải thích, anh chủ động lên tiếng.
"Vì anh là người chồng đảm đang mà."
"Anh đã thay long n/ão tổng hợp bằng long n/ão tự nhiên trong tủ quần áo. Bác sĩ bảo loại nhân tạo có hại cho cơ thể."
Tôi ngửi thử, quả nhiên không còn mùi hăng nồng của long n/ão cũ.
Thay vào đó là hương thơm thanh mát từ lá long n/ão.
Tôi x/ấu hổ xoa mũi, quả là mình đã làm quá.
"Em chỉ hỏi vu vơ thôi mà... Về nhà thôi em đói lả rồi..."
Tôi buông vạt áo, cổ áo phẳng phiu đã bị tôi nhàu nát.
Tôi gi/ật mình.
Từ lúc nào tôi đã trở nên phụ thuộc anh đến thế?
Mỗi bước đi của tôi, dường như đều thuận theo ý anh.
Bỗng nhiên, tôi chợt nhận ra điều gì đó, nhưng không dám tin vào suy đoán của mình.
Không thể nào.
Ắt hẳn là do dạo này sức khỏe không ổn.
Sao tôi lại nghi ngờ người bạn đời hoàn hảo như anh?
Tôi gượng nở nụ cười ngọt ngào, hỏi như vô tình:
"Thay từ khi nào vậy, em không hề hay biết."
"Không nhớ rõ, tiện tay thay thôi. Biết loại nhân tạo không tốt nên đổi luôn."
Anh trả lời thản nhiên, nét mặt vẫn điềm tĩnh, không một kẽ hở.
"Em không thích mùi này, hay ta đổi thành oải hương nhé?"
Tôi truy vấn không buông.
"Được, nghe lời vợ."
Nụ cười cưng chiều của anh vẫn hoàn mỹ, không một vết nứt.
Nhưng tim tôi đã chìm xuống vực.
Mỗi phút anh chớp mắt 18 lần, giọng cao hơn, nói chuyện luôn tách mình khỏi câu chuyện.
Tất cả đều là biểu hiện nói dối.
Tôi hy vọng tất cả chỉ là trùng hợp.
Bởi con hẻm năm xưa tôi gặp nạn, ngập tràn những cây long n/ão.
5
Sau khi mùi long n/ão trên quần áo bay hết, chất lượng giấc ngủ của tôi cải thiện rõ rệt.
Bệ/nh tình cũng không tái phát.
Từ đó, tôi quan sát Cố Hâm rất kỹ, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn là người chồng hoàn hảo.
Có lẽ tôi đa nghi quá mức.
Sức khỏe hồi phục, tôi lại không chịu ngồi yên, khởi động lại nghề tay trái viết lách.
Định chỉ làm khuây khỏa thời thất nghiệp, không ngờ lại thành công.
Nhận được mấy khoản nhuận bút kha khá, bắt đầu có đạo diễn liên hệ muốn chuyển thể tác phẩm.
Đương nhiên tôi đồng ý ngay.
Dù Cố Hâm luôn khuyên nên nghỉ ngơi cho tử tế, đừng tự hành hạ bản thân.
Tôi miệng dạ vâng, nhưng vẫn viết thêm nhiều tác phẩm, dựng mấy phim mạng, chút thời gian đã nổi tiếng nhỏ.
Cuối cùng, một đạo diễn lớn tìm đến m/ua bản quyền tác phẩm hiện tại.
Tôi mừng phát đi/ên, thức trắng bao đêm.
Rốt cuộc, trong một buổi bình minh mờ ảo, r/un r/ẩy bấm nút "gửi email".
Thở phào nhẹ nhõm, tôi nằm vật xuống.
Trở mình ôm lấy Cố Hâm đang ngủ say.
"Anh xem, em cũng giỏi lắm đó."
Cố Hâm lẩm bẩm điều gì trong mơ, sờ sờ bàn tay đang ôm eo, trở mình siết ch/ặt tôi hơn.
Tôi hơi áy náy.
Mấy ngày nay bận viết bản thảo, hơi lơ là anh.
Công việc anh bận rộn thế mà vẫn chăm lo cho tôi chu toàn.
Anh chu đáo với tôi như vậy, vậy mà trước đây tôi còn nghi ngờ.
Thôi, đợt này xong việc rồi, dành thời gian cho anh nhiều hơn vậy.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Bức thư điện tử đó như bóng chim tăm cá.
Khi tìm đến đoàn phim, Vương đạo nhìn thấy tôi, sắc mặt tối sầm.
Lòng tôi chùng xuống.
Ông tìm chỗ vắng người, mở một tập tin đưa trước mặt tôi.
"Tiểu Lương à, xem văn phong của cô, tôi biết cô là người quang minh lỗi lạc."
"Chuyện đạo văn, tôi tin cô không làm nổi. Nhưng cần một lời giải thích."
Bản thảo của tôi bị đ/á/nh cắp.
Vừa mở tập tin, lướt vài trang đã thấy tim đ/ập thình thịch.
Tình tiết, bối cảnh y hệt bản thảo của tôi.
Thậm chí phần trau chuốt văn chương còn vượt trội hơn bản tôi thức trắng đêm viết.
Về nhà, tôi lao thẳng đến máy tính kiểm tra hộp thư, xem có gửi nhầm cho bên thứ ba không.
Nhưng hộp thư đi trống rỗng.
Tôi đã không cài đặt lưu thư đã gửi.
Tôi gục xuống giường tuyệt vọng.
Đến nước này, chỉ còn cách tăng ca thêm vài ngày nữa.