Đợi đến khi tổ trạch tu bổ xong, chi nhánh Tạ gia tại địa phương dẫn đường cho ta, mời một thầy phong thủy danh tiếng đến xem nhà.
Tổ trạch tuy đã sửa sang, nhưng nhiều vật cổ bị th/iêu rụi, đồ mới cần chọn lọc kỹ lưỡng. Khi mọi thứ an bài chỉnh tề, ta sẽ chuẩn bị hồi kinh.
Đáng lẽ mọi chuyện đã êm xuôi.
Nào ngờ trên đường đi gặp thầy phong thủy, người dẫn đường quanh co đưa ta vào ngõ hẻm vắng. Khi tỉnh ngộ muốn chạy trốn, hai đầu ngõ đã bị phục binh khóa ch/ặt.
... Quả nhiên Tương Dương có mưu đồ, chẳng phải ta đa nghi!
- Là ả ta chứ?
- Khớp với họa đồ, dẫn đi!
Thấy đám cư/ớp đường đeo đ/ao ki/ếm, ta đành để chúng trói tay chân bịt mắt, giải đến một sân vườn hoang phế.
Vốn nghĩ nếu kẻ chủ mưu là nam phụ thèm khát Đàn Liên, đâu cần b/ắt c/óc ta. Giữa phố ch/ém luôn cho xong.
Bỗng nghe bọn b/ắt c/óc cãi vã:
- Các người nghĩa gì? Hợp tác đã đàm phán, giờ ngăn ta làm chi?
- Nàng ta chưa thể ch*t. Hồi thỏa thuận đã rõ: các người lấy người, chúng ta lấy sổ sách. Gi*t nàng thì lấy gì đổi sổ với thư sinh họ Đàn? Bên ngoài ầm ĩ tranh chấp, thậm chí đấu đ/á.
Ta ngộ ra phần nào.
Chuyến Tương Dương của Đàn Liên quả có mục đích chính. Nơi đây quan thương cấu kết, nông dân bị bóc l/ột, chàng vất vả một tháng trời thu thập chứng cớ.
Bọn b/ắt c/óc gồm hai phe: một từ kinh thành (ắt là lũ chó đi/ên nào đó), một là phú thương địa phương. Một bên muốn đổi chứng cớ, một bên muốn lấy mạng ta, tạm thời liên minh dị tâm.
Dù giờ sinh mâu thuẫn, ta tạm an toàn, nhưng biết rõ an nguy chẳng kéo dài. Đàn Liên tuy nhân hậu, lại vì đại cục. Dù là thê tử, ta khó sánh bằng bách tính trong lòng chàng.
Nếu Đàn Liên giao chứng cớ, đôi ta khó thoát, nông dân Tương Dương mất hy vọng. Chàng sẽ không đến.
Một khi cư/ớp nhận ra... ta hết đường sống.
19
Ta tìm cách tự c/ứu.
Sau nỗ lực, chỉ thu được thêm xích sắt vào mắt cá. Tên cư/ớp trói ta gắt gỏng, trán đỏ lựng:
- Tiểu nương tử, dám ám toán lão tử? Nếu không vì mày còn hữu dụng, đã cho nếm gậy sắt rồi!
Đám đứng xem cười ầm. Ta cúi đầu giả ch*t, mũi không ngừng hít ngửi.
...Ta ngửi thấy.
Trên người tên cư/ớp đứng cổng có mùi quen thuộc - mùi Nhiếp Chính Vương Cố Nam Chu từng tiếp xúc ở Trường Công Chúa phủ. Khứu giác siêu phàm giúp ta nhớ mọi hương vị, phụ thân từng khen như linh khuyển chuyển thế.
Nhưng tài này vô dụng, thường chỉ dùng phối chế hương liệu. Thực tế cũng thế. Ta biết tên này từng gặp Cố Nam Chu trong năm ngày, x/á/c nhận hắn là thuộc hạ của y.
Nhưng ích gì? Chỉ khiến ta tuyệt vọng hơn. Nếu là nam phụ khác, may ra còn đường sống. Gặp Cố Nam Chu quyền thế muốn gi*t ta, dù có cánh cũng khó thoát.
- Đàn Liên sẽ không đổi sổ sách lấy nàng. So với công tích, đàn bà tính sao? - Thuộc hạ Cố Nam Chu lạnh giọng - Đừng mơ.
Ta biết lời này nói cho ta nghe.
Cố Nam Chu h/ận chuyện ta ngắt lời chàng với Đàn Liên. Hắn muốn ta ch*t trong tuyệt vọng, biết mình vô nghĩa với Đàn Liên.
- Hừ. - Ta cười gằn.
Rồi cúi gằm mặt khi bọn cư/ớp nhìn sang.
Chọc gi/ận ta? Không sao, ta sẽ chọn nuốt gi/ận làm lành.
20
Bọn cư/ớp hẹn hoàng hôn không thấy sổ sách sẽ xử ta. 'Lên đường' của chúng khác hẳn Đàn Liên.
Cận kề cái ch*t, ta hối h/ận. Giá biết trước vẫn phải ch*t, đã chẳng tiếc đoá hoa Đàn Liên. Đêm động phòng hắn đ/á/nh gục ta, giờ ch*t tay trắng.
Ta không cam lòng!
Không biết oán khí quá nặng khiến trời xanh kinh hãi. Hoàng hôn hôm nay dường như chậm lại. Nhưng dù trễ, mặt trời vẫn lặn.
Khi tia nắng cuối tắt, bóng người quen thuộc xuất hiện sau cánh cổng mục nát.
Không ai ngờ Đàn Liên thật sự mang sổ sách đến. Gương mặt chàng vẫn điềm tĩnh dịu dàng, như đối diện lũ b/ắt c/óc chỉ là trẻ lạc lối.
Mỹ nhân thong dong bước vào sân, gõ nhẹ sổ sách, ôn nhu:
- Phiền các vị trả lại nội tử cho tại hạ.
Thái độ hòa ái khiến bọn cư/ớp ngỡ ngàng. Đàn Liên không do dự ném sổ sách về phía chúng.
- Vật phẩm ở đây, phu nhân ta đâu?
Bọn tham sổ sách lập tức xông lên xem xét. X/á/c thực chân thực, chúng tính rút lui.
- Đàn đại nhân, chuyện chúng ta xong rồi. Nhưng phu nhân ngài... - Tên cầm đầu nhe hàm vàng khè - E rằng không thể về.