Điều từng nhắc tới, thật sự uất ức quá mới buột miệng thốt câu như vậy.
Mẹ lập nghiêm hỏi han tình hình.
Hạ nhỏ quay đi im thin thít.
Bị ép đường cùng mới hét lên: 'Chuyện của đàn ông con trai tự giải được!'
Thế chàng trai nhỏ ngồi sao chép Phật thư phòng, nghỉ hè lại đưa lên tâm tính.
Có thật sự tâm hay thì ngoài rõ.
Chỉ biết thể chất gia khỏe mạnh, vài năm sau bé thấp lùn vụt lớn cao to hơn hẳn bạn cùng lứa.
Nhưng khí lửa thì vẫn chẳng đổi thay.
Điểm biệt duy trên cổ tay đeo thêm hạt đề.
Hạ gia thỉnh thoảng lại lấy hạt.
Có kẻ trân quý hạt thế, cười hề hề hỏi: 'Đồ chơi dễ hạt thế à?'
Hạ liếc nhìn, khẽ cười lạnh: 'Dễ hay thì tao biết, nhưng tao dạng đang rất hạt đấy!'
Kẻ im bặt.
Từ vị gia hạt, quả thực ít 'lần hơn.
Thế nhưng bảo vật ấy phải tên lại đ/ứt đoạn một cách kỳ lạ.
Những hạt đề văng tung tóe khiến tâm trạng x/ấu đi thấy.
Nhưng biết thể trách ta, bởi tình cờ đi qua.
Hơn nữa dạng ta dường như đang rất vội.
Hạ đành ngậm ngùi nhặt từng hạt một, nắm ch/ặt tay.
Mười hạt, hạt mẹ.
Cậu ngẩng tìm ki/ếm thì đã bóng đâu nữa.
Kể đó tâm trạng gia thêm bối, thỉnh thoảng lại tay 'lần ai đó.
Nhưng mỗi định tay, lại nhớ lại cảnh tượng hôm ấy -
Cô nhỏ nhắn ớt va phải rồi phản lực đẩy ngã, gương lộ vẻ ngạc khó tả.
Hạ lặng im xuống thân hình mình.
Có do 'lần nhiều quá nên càng... lực lưỡng hơn?
Thiếu gia âm thầm tay về, quay đi chỗ khác.
Phải thừa nhận, vẻ ngạc của đôi hiệu quả hơn hạt.
Lần lại b/ắt n/ạt.
Hạ biết thằng nhóc này, coi như chó săn của lão phù Nhan.
Lúc vui thì đem lúc gi/ận thì trút hết lên nó.
Người cuộc xót xa cho số phải cặp phụ tà/n nh/ẫn biết bon chen, khiến nó phản kháng.
Bùi phản kháng?
Hạ nhớ lại ánh mắt hung dữ như sói hoang từng thấy, khẽ cười khẩy.
Cậu cho nhiều lắm.
Nhưng cũng chẳng liên quan cậu.
Trước đây từng hỏi có giúp đỡ không, nhưng chối.
Chuyện nguyện đ/á/nh nguyện chịu, gia cũng chẳng nhúng tay.
Đang định bỏ đi thì bóng Thiền.
Cô lặng đứng góc quan sát tất cả, gương h/ồn.
Không, có hẳn.
Trong chốc lát, cảm nhận nỗi buồn sâu thẳm tỏa cô.
Do thể chất nhỏ đã nh.ạy cả.m với cảm xúc khác.
Chẳng sao, nhiên hứng thú.
Cậu định ở lại xem vở kịch.
Khi đám xuống đất, động thủ.
Đó tiên có đ/á/nh nhau điêu luyện thế.
Cũng biết một nữ đuối thư sinh có thể một quyền hạ gục tráng hán.
Nhìn nỗi lòng bàn tay ngáy, xông vào tỷ thử.
'Ch*t ti/ệt.'
Hạ rên rỉ, nhưng ánh mắt thêm rực sáng.
May mắn còn chút lý trí kìm chế vị gia.
Cô dùng cách đám đối xử với để trừng chúng, rồi quay sang cười tươi với chàng trai:
'Em có thể học cách tận dụng như lúc này.'
'Em ai?'
'Là đứng cạnh tương lai.'
Hạ gia nhếch lại buột miệng ch/ửi thề.
Nhức răng quá.
Vị chua xót của câu nói khiến nhăn mặt.
Cậu nở nụ cười xinh với sói con Bùi, nhưng ấn tượng khắc sâu lại nỗi buồn nàng kiến cảnh tượng ấy.
Về sau, mọi cho đi/ên cuồ/ng.
Chỉ có linh cảm phải vậy.
Cậu bao giờ tin vào tình điều huống chi đối xử tệ bạc với nàng vì Nhan Duyệt.
Vậy nên tò mò.
Tò mò xem có thể vì hy sinh đâu.
Nhưng quên một nảy sinh hứng thú mãnh liệt với ai đó, đó khởi ng/uồn của tình yêu.
Nếu hỏi gia nào, cũng trả lời được.
Chỉ một nọ, nếu mình, định nâng niu như báu vật.
Ý nghĩ ấy khiến cũng gi/ật mình.
Nhưng rất nhanh đã chấp nhận sự thật này.
Cậu Thiền.
Có tiên, ấy đã khắc sâu vào tim cậu.
Hơn nữa hai thật kỳ lạ!
Tràng hạt bao năm đ/ứt, sao khẽ đã tan tành?