Làn Sóng Dịu Dàng

Chương 3

07/06/2025 03:30

Các cậu biết sơ c/ứu, loay hoay ấn cậu ta.

Thôi được, để vậy. May trước đây có học qua.

Sau một loạt thao tác, cuối cùng mắt.

Chẳng may, cậu tỉnh hô hấp nhân tạo xong.

Từ trợn tròn mắt, kinh ngạc xen chút ngượng ngùng.

Tôi lau miệng: "Chưa ch*t được".

Tối đó, cả chúng đưa vào cùng một bệ/nh viện.

Từ bị chấn động tinh thần, tĩnh dưỡng.

Cả nhà đều dồn ý vào cậu ta.

Vì thế, ai để ý -

Từ đã ở cả đêm.

09

Nhà họ giàu có, bệ/nh đều đơn.

Từ từ công ty chạy về, nguyên vest chưa kịp thay.

Anh ông mặc vest đẹp nhất thấy.

Lúc ông quỳ bên giường, nhẹ xoa mắt cá chân tôi.

"Còn không?"

Lúc sơ đã bị trật chân.

"Hơi xoa nhẹ thôi".

Anh để mặc chạm ngón chân vào cơ săn mình.

Tôi nhận, chà, cơ bắp tuyệt thật.

Cảm dần vượt khỏi kiểm soát...

Chưa ai thấy mất trí.

Chỉ riêng tôi.

Như này đây.

Cánh chống giường nổi gân xanh, giọng khàn đặc gọi tên tôi.

"Hai em đều để yên tâm".

"Em thôi".

"Nghe nói, em đã hô hấp nhân tạo nó?".

"Ừ. gh/en Chỉ người, cháu trai anh..."

"Anh sao".

Nói vậy nhưng đột ép một tham lam.

Như muốn xóa đi hơi thở khác trong khoang miệng.

Rèm trắng bệ/nh phập phồng theo chúng tôi.

Không biết bao lâu sau.

Tiếng gõ vang lên.

"Minh Huyền, vào thăm em".

Giọng Việt!

Tôi căng thẳng.

Từ rên khẽ.

"Ai trong đó vậy?" nữa, "Minh Huyền, em có an toàn nhé".

Tôi cố đẩy ra nhưng siết hơn.

Bản chiếm hữu hóa ngọn lửa th/iêu rụi trí.

"Ngoan, đẩy anh. xin em, ch*t mất".

Cùng lúc, xoay nắm cửa...

10

Phải ơn thiết kế kín đáo bệ/nh này.

Giữa giường có vách che chắn.

Từ bên ngoài khó lòng rõ.

"Ai ở đó thế?" bước vội vách ngăn. "Chú? Sao ở đây?"

"Minh Huyền trật thăm".

Từ ngồi bên giường, đã lấy vẻ điềm tĩnh.

"À, cháu thăm cô ấy. Chú à?"

Từ kéo chăn che bụng.

"Hơi lạnh".

"Vậy mặc áo khoác vào đi, tranh chăn Huyền".

Minh lỗ chẳng nhận ra chiếc áo sơ mi nhăn mình.

Từ khéo léo chuyển đề "Cháu gì?"

"Cháu ơn ân nhân".

Minh quay sang trong chăn.

"Cảm ơn em, Huyền. Không em dám liều mình tôi... thật bất động. Này, mang ít trái em".

Tôi thò ra: mai xuất viện. trái đi".

"Sao mặt em đỏ thế? Sốt à?"

Minh giơ định sờ trán tôi.

Cậu biết chằm chằm vào chạm tôi.

Ánh mắt như muốn đ/ứt đó.

"Tôi em".

"Không đâu".

"Vậy để giảm nhé, mong em khỏi".

"Cũng cần".

Chú đã rồi.

Nhưng quyết tâm gì đó tôi.

"Uống nước nóng em".

Cậu lóng ngóng mọi thứ, vụng về một đáng yêu.

Từ chối thêm bất lịch sự.

Tôi đành ra khỏi chăn.

Minh quay người, đột sờ.

"Minh Huyền."

"Sao?"

Cậu ngây giơ vào xươ/ng đò/n tôi.

"Đây là... gì thế?"

Tôi cầm gương gi/ật mình thấy vết hôn.

11

Tôi phản xạ về phía Dã.

Anh vốn rất tinh tế, chưa để dấu vết.

Lần này nào?

Biểu mắt Việt.

"Minh Huyền, sao em tôi?"

Tôi lúng búng.

Minh sang kia: "Chú, sao cô chú?"

Từ liếc cháu trai.

Ánh mắt như nói: Cháu hiểu sao?

"Không phải", sốt ruột, gì? Trả lời cháu đi chứ!"

"Là dị ứng thôi".

Tôi nói.

"Hơi dị ứng, gãi trầy da thế. tưởng gì?"

"Để xem". gần.

Tôi vội che xươ/ng đò/n, né tránh.

"Từ chúng thân. gần thế. Vả trong nghĩ có khả không?"

"Cũng phải, em vốn dĩ cùng một giới".

Cậu bị thuyết phục.

Cách chuyện tự đã xóa tan nghi cậu ta.

Bây giờ chưa phải công khai.

Tôi đã ân tình chồng chất, họ chắn đền đáp.

Tôi nắm lấy những vàng thật đó.

Nếu lộ chuyện bây giờ, tính xử nào?

Vì đứa cháu yêu quý, gia thuận, hình ảnh tập đoàn, phiếu...

Tôi bị vứt bỏ.

Tôi hiểu rõ, trước lợi ích, ông đáng tin.

Chỉ có nắm trong mới quan trọng.

Nghĩ gật mỉm cười.

"Phải, cùng giới".

Bên cạnh, gương mặt dần băng.

12

Kể từ mạng, thái độ thay đổi hoàn toàn.

Cậu dùng chiêu đuổi gái áp với khôi.

Ngày nhắn tin hẹn ăn cơm, đợi dưới ký túc xá.

Để tránh cậu ảo tưởng, thẳng:

"Tôi đạo Nếu lạ ch*t đuối, c/ứu".

"Biết rồi".

Minh ngây mặt tôi.

"Sao thế?"

"Minh Huyền, đó có phải nụ em không?"

Hỏi câu cậu vốn lắm tình đỏ mặt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm