Tỷ tỷ ra ngoài m/ua phấn son, không ngờ bị tên d/âm lo/ạn thấy sắc khởi ý x/ấu quấy rối.
Hắn nhân lúc tỷ tỷ m/ù lòa, lén lút theo sau định làm chuyện bất chính.
Ta gầm gừ đuổi theo mười dặm đường, may sao đuổi được hắn đi.
Không ngờ tên d/âm lo/ạn ấy lại là tướng quân, ngày hắn tử trận lại trùng hợp đúng lúc tỷ tỷ xuất giá.
Một bên là cờ lọng rư/ợu thịt, một bên là x/á/c bọc da ngựa.
Nữ thần trên chín tầng mây nghe chuyện, rơi một giọt lệ sầu.
'Chiến sĩ nửa sống nửa ch*t nơi sa trường, giai nhân lại múa hát dưới trướng.'
'Tướng quân Bùi m/áu đổ sa trường, nào hay người trong mộng lại phấn son xuất giá đúng ngày hắn ch*t? Hành vi này khác gì lợn chó?'
Nàng giáng trần treo tỷ tỷ lên lầu thành, ngày đêm roj vọt đến ch*t mới thôi.
Từ đó, nữ thần ban lệnh: Tất cả nữ tử đến tuần cài trâm đều phải đưa vào doanh trại cho quân lính lựa chọn.
Ngày quan phủ đến thu nạp nữ tử cập kê.
Ta thu lại tai cáo, hóa thành nhân hình, khoác lên bộ y phục lộng lẫy nhất trong phòng thiếu nữ, lẫn vào đoàn người.
1
Tới nơi trời đã tối mịt, thế mà trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng.
Nghe nói mấy hôm trước quân đội thắng trận, tướng quân cao hứng mở tiệc ăn mừng suốt ba ngày.
Rư/ợu thịt đã đành, những thiếu nữ hôm nay hẳn cũng sẽ thành món giải trí trong yến tiệc.
Các cô gái xếp hàng dài, đều cúi đầu co rúm, sợ bị chọn trúng.
Chút ảo mộng về doanh trại trước kia, khi đối diện những gã lực điền mặt thịt đầy mình, đều tan thành mây khói.
Mấy tên lính mặt đỏ phừng phừng đã không nhịn được, xông lên lôi kéo người ta.
Hơi rư/ợu hôi hám phả ra:
'Sao đứa nào cũng ủ rũ thế? Cười lên cho gia gia xem nào!'
'Khóc cái gì? Được hầu hạ các huynh đệ là phúc phận của các ngươi!'
Trong chớp mắt, tên lính đã cười nhạt giơ tay định sờ mặt một cô gái.
Ta giơ tay ngăn lại, nở nụ cười xinh tươi:
'Nô gia nguyện hiến vũ, chỉ cầu được giải khuây chút ít cho chư vị tướng quân.'
Bọn họ đương nhiên không phải tướng quân, ngay cả bá phu trưởng cũng không đáng, nhưng nghe lời nịnh hót của ta thì vô cùng khoái chí.
Để mặc ta bước lên trước, ngân nga khúc điệu vô danh xoay người múa may.
Thực ra ta đâu biết múa.
Chỉ là từng thấy tỷ tỷ múa uyển chuyển dưới hoa thọ vài lần, học lỏm được chút bề ngoài.
Dùng để lừa bọn thất học này cũng đủ dùng.
Hơn nữa, gió đêm thổi tung mấy lọn tóc bên má, lộ ra dung nhan tuyệt sắc ẩn sau đó.
Mấy ai còn lòng dạ nào để ý đến điệu múa của ta?
Ánh lửa nhảy múa theo bóng hình ta, khiến cảnh tượng tràn đầy yêu khí.
Có kẻ quên cả thở, túi rư/ợu rơi xuống đất cũng không hay.
Nhưng thực ra, dung nhan này có công dụng khác.
Nửa năm trước, lần đầu hóa hình, ta chỉ muốn biến khuôn mặt thành kiểu mình thích.
Ra bờ suối soi bóng mới phát hiện khuôn mặt này giống tỷ tỷ đến sáu phần.
Lúc ấy chỉ cho là chuyện thường.
Nay cảnh cũ người xưa, khuôn mặt này lại trở nên hữu dụng.
Một khúc dứt, ta ngoan ngoãn cúi đầu.
Trong lòng nghĩ thầm—
Người ta đợi sắp tới rồi.
Quả nhiên, chớp mắt, đám lính ngồi ngả nghiêng trước đó quỳ rạp xuống, đồng thanh: 'Bái kiến tướng quân!'.
Ta vừa định học theo họ quỳ xuống, đã bị một đôi tay đỡ lấy.
'Nàng tên gì?'
Ta ngẩng đầu lên, e lệ liếc nhìn hắn.
Chỉ một cái liếc, ta đã biết mình không tìm nhầm người.
Bùi Tu Viễn quả nhiên còn sống!
Giấu đi sóng gió trong lòng, ta khẽ đáp:
'Tiểu nữ tên Tiểu Bạch.'
Bùi Tu Viễn bật cười:
'Người đẹp như nàng sao lại lấy cái tên chó má thế?'
Ta mím môi không đáp.
Đúng là tên chó.
Tỷ tỷ m/ù mắt, nuôi con cáo này làm chó nhỏ suốt ba năm.
Giờ tỷ tỷ không còn.
Ta thành chó hoang vô chủ.
2
Ta được tỷ tỷ nhặt từ đống x/á/c ch*t.
Tỷ tỷ dù không thấy đường, nhưng có thể phân biệt dược thảo bằng mùi.
Nàng đem ta về nhà, bôi th/uốc, băng bó, cho ăn.
Dù nhà nghèo rớt mồng tơi, nhưng chưa bao giờ để ta đói bụng.
Đến lần thứ ba nàng gọi 'cún ngoan', ta đành học theo tiếng chó sủa.
Cún thì cún vậy.
Tỷ tỷ tốt với cún, cún sẽ tốt với tỷ tỷ.
Về sau, vết thương lành hẳn, ngày ngày theo tỷ tỷ lên núi hái th/uốc.
Thỉnh thoảng gặp lũ trẻ nghịch ngợm.
Chúng cười nhạo ném đ/á vào tỷ tỷ, miệng thốt lời tục tĩu.
Tỷ tỷ không để tâm.
Nhưng ta không thể.
Ta nhe nanh đuổi chúng nửa ngọn núi, khiến chúng khóc lóc chạy về nhà.
Từ đó, thiên hạ đều biết kẻ m/ù cuối ngõ không dễ b/ắt n/ạt.
Nhà nàng có con thú vừa giống cáo vừa giống chó, hung dữ lắm.
Ngày tháng dần trôi.
Ta thành cáo lớn, tỷ tỷ đính hôn với con trai tật nguyền nhà đối diện.
Thực lòng ta chẳng ưng môn hôn sự này.
Nhiều lần nghe tr/ộm họ bàn tán sau lưng: tỷ tỷ mồ côi, danh tiếng không hay, e là sao x/ấu.
Bảo ta hung hãn quá, tốt nhất nên bọc bao tải vứt đi trước ngày cưới.
Nhưng tỷ tỷ rất mong đợi ngày thành hôn.
Nên thôi.
Ta không phải chó thường, dù có vứt xa mấy cũng nhất định tìm về đây.
Ngày trước hôn lễ, tỷ tỷ ôm ta.
Lẩm bẩm:
'Tiểu Bạch, sau khi ta thành thân, cùng phu quân nương tựa nhau, ngày tháng ắt sẽ khá hơn.'
'Có lẽ, cách vài ba ngày lại cho miếng thịt con ăn.'
Tỷ tỷ cười mắt cong cong, dịu dàng vô cùng.
Chót tai phơn phớt hồng, tựa sen hồng vừa nở.
Thầm thề trong lòng—
Nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ.
Nếu họ đối xử tệ với tỷ tỷ, ta sẽ hóa hình trên án thờ tông đường, quát một câu 'bất hiếu tử tôn'.
Lúc ấy nào hay...