Khi cơn hứng thú mới mẻ qua đi, ắt nên vứt bỏ.
Chỉ có điều, nước cờ Bùi Tu Viễn này, ta chưa định buông tay sớm đến thế.
Lúc Bùi Tu Viễn tìm đến ta,
Ta đang đùa giỡn với con mèo rừng lẻn vào doanh trại, thân hình mảnh mai nhảy múa còn uyển chuyển hơn cả mãnh thú.
- Tướng quân, ngài xem kìa, nó ngoan lắm.
Bùi Tu Viễn khựng lại, nét mặt dãn ra.
- Tiểu Bạch, lại đây, ta có chuyện muốn nói.
- Vừa hay, tiểu nữ cũng có điều muốn thưa với tướng quân.
Ta thần bí kéo Bùi Tu Viễn vào trướng, vừa hé môi đã lại cắn mím ngậm ngùi.
- Tướng quân... ngài hứa đừng chê cười nhé.
Bùi Tu Viễn chau mày thở dài:
- Để ta nói trước. Từ nay ngươi không cần theo hầu ta nữa...
Câu nói dở dang nghẹn lại.
Bởi trên đỉnh đầu ta nhú lên đôi tai cáo lông mượt.
- Nếu tiểu nữ... là yêu quái, tướng quân có gh/ét bỏ không?
Ta ngập ngừng ngước nhìn gương mặt đối phương.
- Tiểu nữ không nhớ chuyện xưa, chẳng hiểu thế sự. Khi tỉnh dậy gặp các tỷ muội trên đường hành quân, bèn theo về doanh trại.
- Nhưng khi thấy tướng quân, tự nhiên cảm thấy an tâm lạ thường.
Ta cúi đầu cười ngại ngùng:
- Tựa hồ đã từng gặp ngài tự thuở nào.
Bùi Tu Viễn đang ngẩn người,
Bỗng biến sắc hỏi gấp:
- Ngày tỉnh dậy của ngươi là khi nào?
- Tiểu nữ không nhớ rõ. Chỉ biết đêm ấy trăng tròn vành vạnh, đẹp lạ kỳ.
Ánh mắt Bùi Tu Viễn bỗng ch/áy bỏng, như nhìn bảo vật tái ngộ.
- Tiểu Bạch, ngươi không nhầm chứ?
- Dạ! Không thể nào sai được.
Chưa kịp phản ứng, đã bị vòng tay sắt siết ch/ặt.
Giọng nói vỡ vụn khàn đặc:
- Hoài Cẩn, là nàng... Nàng đã về. Ta biết mà... nàng không nỡ bỏ ta cô đ/ộc.
Ta im lặng để mặc ôm ấp.
Trong mắt chỉ còn hư không lạnh lẽo.
Sao có thể nhầm được?
Đó chính là đêm tỷ tỷ bị hành hạ đến ch*t.
Ta gào thét cạn nước mắt,
Vẫn không với tới được tà áo phất phơ của nàng.
Ngước nhìn vầng nguyệt tròn viên mãn,
Như chế nhạo sự thảm hại của ta.
10
Lời chỉ cần nói ba phần.
Kẻ nghe tự điền vào chỗ trống.
Nhân tâm tham dục nên cố ý lờ đi những khả năng khác, cưỡng ép tin vào kết quả mình mong.
Mà d/ục v/ọng... vốn là thứ đoạt mạng.
Dù chưa hề x/á/c nhận, Bùi Tu Viễn đã mặc định ta là linh h/ồn tỷ tỷ hóa thành yêu quái tái sinh.
- Tử phục sinh vốn nghịch thiên, không ai lường trước được hậu quả.
- Nhưng Hoài Cẩn còn sống, có gì là không thể?
Ta nghe hắn lẩm bẩm.
Giọt lệ nóng hổi rơi trên vai.
Ta ngập ngừng:
- Tiểu nữ ng/u muội, không hiểu lời tướng quân... Ngài có chuyện gì sao?
- Không, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời ta. Thực ra... ta với nàng từng là vợ chồng. Chỉ tiếc lần nàng lên núi hái th/uốc bị ngã, từ đó bặt vô âm tín.
Bùi Tu Viễn đỏ mắt thở dài:
- Ta tìm khắp chốn vẫn vô vọng. Tưởng rằng nàng h/ận ta nên không muốn gặp.
- May thay... cuối cùng nàng đã trở về. Thế là đủ rồi. Tiểu Bạch, ta vui lắm.
Ta chớp mắt, má ửng hồng.
H/ồn nhiên cười nói:
- Thì ra ta với tướng quân đã thành thân tự thuở nào... Tiểu nữ... tiểu nữ mừng lắm.
Bùi Tu Viễn khẽ cười:
- Từ nay ta sẽ bảo vệ tiểu hồ ly của ta. Ngươi phải nghe lời.
- Dạ! Nghe tướng quân.
Bùi Tu Viễn lấy danh nghĩa bảo hộ, giấu ta trong quân doanh.
Hắn tuyên bố ta tử trận vì tên lạc, nhưng thực tế nuôi ta trong trướng.
Trong quân dần đồn đại chuyện tướng quân kim ốc tàng kiều.
Nhân lúc giao tranh, Bùi Tu Viễn truy kích địch mười dặm, ch/ém đầu tướng đối phương.
Thiếu niên tướng quân phi ngựa xông lên,
Đỡ ta lên yên sau tiếng cười ngạo nghễ.
Gió lồng lộng thổi.
Bùi Tu Viễn bẻ cành mai trắng cài lên mái tóc ta:
- Trăm vạn hùng binh theo sau, mỹ nhân tại hoài, đời này đủ rồi!
Đủ ư?
Nhưng con người vĩnh viễn không biết đủ.
Nhịp tim hắn đ/ập thình thịch bên tai.
Ta lặng nghe,
Lặng đếm.
Đếm xem hắn còn mấy ngày để sống.
11
Thanh Thư tưởng ta đã ch*t, mừng rỡ khôn xiết, càng lui tới thân mật với hắn.
Có khi còn lưu lại trướng đến tảng sáng.
Lại một lần bị đưa sang trướng phụ,
Ta khẽ kéo vạt áo Bùi Tu Viễn.
Đôi mắt từng đẫm xuân tình giờ ướt lệ, khuôn mặt tiều tụy như thức trắng nhiều đêm.
- Tướng quân... không cần tiểu nữ nữa.
Bùi Tu Viễn bật cười, véo tai ta:
- Sao phụ nàng được? Thần Nữ có ân với ta, phàm nhân đâu dám đối địch?
- Làm thế cũng vì an nguy của nàng. Đừng gh/en vu vơ nữa.
Ta gật đầu ủ rũ:
- Thần Nữ tỷ tỷ ắt được nhiều người thương. Tiểu nữ vụng về, chỉ mong được ở bên ngài là đủ.
Hai dòng lệ lã chã rơi.
Ta vội lau mặt, gượng cười:
- Tướng quân đi đi, đừng để tỷ tỷ chờ.
Nụ cười ấy khiến Bùi Tu Viễn sững sờ.
Đôi mắt đào hoa vụt tắt lấp lánh.
Khóe môi cong lên mà ngập tràn đắng chát.