Lão Phu Nhân nghe vậy, chăm chú nhìn ta hồi lâu, đến khi trà trong tách ng/uội dần, bà chợt bật cười.
"Ha ha ha, thật thú vị, lâu lắm rồi mới gặp được đứa trẻ thú vị như thế, còn giỏi hơn cả bọn tiểu nha đầu A Lê kia."
Nói rồi, bà rút từ trong ng/ực ra một bình sứ nhỏ, tự tay đưa cho ta.
"Đây là th/uốc trị bỏng, cầm lấy mà dùng."
Ta vội quỳ xuống tạ ơn.
Khi đứng dậy, ta thoáng thấy nắm tay siết ch/ặt của A Lê cùng gương mặt đầy gh/en tị.
Hầu hạ Lão Phu Nhân quả thực cực nhọc, chỉ cần sơ suất nhỏ đã bị đ/á/nh bằng trúc bản, kêu càng to, khóc càng nhiều thì đò/n càng nặng.
Tối đến lại phải học xem sổ sách, tính toán bàn toán với Mà Mà suốt một canh giờ.
Lơ đễnh, buồn ngủ hay mắc lỗi, roj liền quất thẳng vào da thịt.
Khi trở về phòng nghỉ ngơi đã khuya, ta mệt nhoài trèo lên giường, chợt phát hiện chăn đệm đều ướt sũng.
A Lê dẫn đầu đám dưỡng nữ đứng sau lưng ta, nhìn ta với nụ cười nửa miệng.
"Tiểu thư Trí Hành chúng ta sao còn chưa ngủ? Hay là cần bọn ta hầu hạ?"
"Phải đấy, được Lão Phu Nhân khen ngợi đôi câu, ban cho một lọ th/uốc, liền tưởng mình là tiểu thư rồi sao?"
"Riêng mày khác người, riêng mày không ăn vụng, biết nịnh nọt Lão Phu Nhân!"
Vừa nói, vừa bảy tay tám cẳng định ép ta nằm lên đống chăn ẩm ướt bốc mùi hôi thối.
Không được, lần này nếu để chúng ứ/c hi*p, sau này sẽ còn vô vàn áp bức, hành hạ.
Có người là có tranh đấu, ta không gây sự, nhưng cũng chẳng sợ sự.
Ta gi/ật trâm cài trên đầu, hét lớn, vung vẩy lo/ạn xạ trong không trung.
Mọi người kinh hãi kêu thét, lùi ra xa.
"Mong các tỷ tỷ dừng lại đi, ta không muốn làm khó các người. Nếu các người cứ cố tình như vậy, ta cũng chẳng ngại làm to chuyện. Cùng lắm, chúng ta cùng bị b/án đi, nơi lầu xanh còn có bạn đồng hành!"
Bọn họ bị ta chấn át, hậm hực giải tán.
Ta gi/ật lấy chăn khô ráo của A Lê trải lên, ném luôn bình th/uốc bỏng cho nàng.
A Lê khẽ hừ lạnh.
Bên cửa sổ thoáng có bóng dáng Triệu Mà Mà bên cạnh Lão Phu Nhân, vụt lướt qua.
Lần sau khi vào hầu, Triệu Mà Mà bảo ta, từ nay mỗi ngày chỉ cần làm việc buổi sáng, buổi chiều và tối sẽ được Lão Phu Nhân riêng dạy xem sổ sách, quản lý việc nhà.
Ta nở nụ cười kín đáo.
Ta biết mà, Lão Phu Nhân này đâu rỗi hơi dùng danh nghĩa dưỡng nữ để m/ua tỳ nữ.
Mọi công việc, trừng ph/ạt, ban thưởng trong viện này đều là sàng lọc, cũng đều là thử thách.
...
Gặp lại Trí D/ao khi nàng đã được Chu Diệp nâng làm Di Nương, mỗi tháng ngày mồng một, rằm được vào viện Lão Phu Nhân lạy chào.
Nàng khoác xiêm y Thục Cẩm giá nghìn vàng, đầu đầy trân châu ngọc bội, toàn thân phong thái phi phàm. Sắc mặt hơi tái nhợt, càng thêm vẻ thương cảm như Tây Thi ôm ng/ực.
Nàng vẫy tay gọi ta, duỗi ra một chân đi hài thêu.
"Lại đây, lau sạch giày cho bản Di Nương."
Ta rút khăn tay, cẩn thận lau đôi giày sạch bóng của nàng.
"Tỷ tỷ, làm tỳ nữ có sướng không? Ngày tháng bị ứ/c hi*p, đ/á/nh ch/ửi không dễ chịu chứ?"
Ta thu khăn, đứng sang bên,"Ngày tháng dễ chịu hay không đều do người tạo ra. Ngày tháng của Di Nương thật sự dễ chịu sao?"
Trí D/ao nghe vậy thân thể run lên, sắc mặt càng thêm tái mét.
Chính thất của Chu Diệp thể trạng yếu ớt, không quản nổi hậu viện. Chu Diệp lại có vô số thông phòng, thiếp thất. Kiếp trước ta vừa vào viện Chu Diệp đã bị Di Nương khác cho uống th/uốc tuyệt tự dữ dội.
Trí D/ao bây giờ, chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Nàng hằn học nhìn ta, đ/á mạnh vào đầu gối ta,"Vậy thì sao? Ta chỉ sơ suất nhất thời thôi, còn hơn cô tỳ nữ hèn mạt phải hầu người như mày!"
Sau khi Trí D/ao đi, ta ngồi dưới hành lang xoa đầu gối bị đ/á.
Lão Phu Nhân thong thả bước đến trước mặt ta,"Ngươi có gh/en tị với muội muội không? Ta thấy ngươi là đứa tốt, nhan sắc cũng chẳng kém nó. Nếu ngươi muốn, ta có thể đưa ngươi vào viện Diệp Nhi, ngươi cũng có thể làm Di Nương."
Ta vội quỳ dưới chân Lão Phu Nhân,"Trí Hành không muốn, dùng sắc hầu người, được mấy lúc tốt đẹp. Sắc tàn tình lạt, xưa nay đều vậy."
"Trí Hành chỉ muốn theo bên Lão Phu Nhân, học được đôi phần bản lĩnh."
Lão Phu Nhân ánh mắt sắc bén dò xét thần sắc ta, hồi lâu, khẽ cười.
...
Khi tin vui Triệu Di Nương có th/ai truyền đến, Trí D/ao đang gi/ận dữ giẫm tuyết nơi vườn hoa trút gi/ận.
Từ xa trông thấy ta, liền sai người dẫn ta tới.
Nàng kéo bàn tay đỏ ửng vì bị trúc bản quật của ta, cười đắc ý.
"Tỷ tỷ à, từ nhỏ chị đã cái gì cũng hơn em, ai cũng bảo em không bằng chị, nhưng lần này rốt cuộc chị chẳng bằng em."
Vừa nói vừa nghịch lò sưởi tay của nàng,"Thấy không, cái này Di Nương gia tặng em, lò sưởi tay chỉ vàng."
"Chỉ một lò sưởi tay này, m/ua mười đứa như chị cũng đủ."
Nàng hẳn đang đợi ta lộ vẻ gh/en tị, thèm muốn?
Ta khẽ thở dài, bình thản nói,"Sao Di Nương không nói xem, lò sưởi tay này từ đâu mà có?"
Trí D/ao người cứng đờ, ngón tay siết ch/ặt lò sưởi.
Lò sưởi tay này, kiếp trước Chu Diệp yến tiệc, bắt ta đi rót rước hầu một tên công tử phì nộn, ta chịu hết nh/ục nh/ã, bị sàm sỡ, hắn mới ban lò sưởi tay chỉ vàng này để an ủi.
Ta ngẩng lên nhìn chiếc trâm cài hồng bảo thạch to lớn trên tóc nàng, kiếp trước ta vô tình bắt gặp Chu Diệp tà d/âm với tiểu tiểu thanh tú, hắn hứng khởi bắt ta hầu bên cạnh, sau đó ban thưởng cho ta.
Còn cả chuỗi minh châu to lớn trên cổ nàng, trong phòng Chu Diệp có cả một hộp lớn, mỗi lần trên giường đ/á/nh người đ/au đớn, liền tùy tiện ban một hạt.
Nếu dùng roj, nhỏ sáp nến, thì ban hai hạt.
Ánh mắt ta lưu luyến trên người nàng, mỗi lần dừng lại, sắc mặt Trí D/ao lại tái thêm một phần.
Những thứ này, nàng hẳn đều đã trải qua.
Nàng chợt gi/ật mình, tóm ch/ặt tay ta,"Ngươi biết cả rồi, ngươi đều biết cả rồi đúng không? Ngươi cũng trùng sinh, sao ngươi không nói với ta!"
Ta gỡ tay nàng,"Lần nào cũng là muội chọn trước, lần trước muội không muốn làm tỳ nữ, lần này muội đã làm Di Nương. Cầu nhân được nhân, đã được giàu sang, chỉ là trả giá đôi chút thôi."