Năm nhất nhập học, bố đưa cho em trai một thẻ ngân hàng, bảo là tiền sinh hoạt phí bốn năm.
Rồi quay sang liếc nhìn tôi đang đứng bên cạnh:
"Con gái nhà ai lên đại học rồi còn xin tiền nhà? Nghĩ cách ki/ếm tiền tiêu chẳng được à?"
"Đừng có trông chờ vào tiền của bố mày, tiền của bố chỉ dành cho con trai bố thôi."
Sau đó, trong đầu tôi vang lên tiếng bíp kim loại: 【Chúc mừng chủ thể, nhận được phần thưởng một triệu tệ.】
Ồ? Thì ra ông ấy cho em trai tôi năm trăm ngàn à.
Thực ra tôi có hệ thống trọng nữ kh/inh nam, loại gặp thiên vị thì được bồi thường gấp đôi.
1
Bố tôi giàu có, được gọi là Vương Thiên Vạn, nhà có tới hai tòa nhà.
Nhưng ông trọng nam kh/inh nữ, tôi tiêu hai tệ m/ua chai nước suối, ông cởi dép rượt tôi hai dặm.
Em trai tôi mở liền mười chai XO ở bar, ông chớp mắt cũng không chớp, còn khen con trai mình có khí phách.
Tôi và em trai là song sinh, nó sinh trước tôi.
Nhưng, tôi là chị, nó là em, trên tôi còn có một chị gái lớn.
Từ nhỏ, chị cả là trưởng nữ, em trai là con út, hai người họ muốn gì được nấy.
Còn tôi là sản phẩm sinh vượt kế hoạch, sống lưu lạc khắp nhà họ hàng.
Dù bố tôi giàu đến đâu, nhà tôi quyền thế thế nào, tôi vẫn như rác rưởi bị ném đi ném lại, không đáng để họ gánh chút rủi ro nào.
Mãi đến khi tôi học cấp ba, bố tôi làm ăn phát đạt, nước mở cửa sinh con thứ ba, tôi mới được đón về.
Số phận trêu ngươi, tôi và em trai điểm thi đại học đều giống nhau, hai đứa lại đậu cùng một trường đại học.
Trước khi nhập học, bố hân hoan về quê, mở tiệc liên hoàn ba ngày, bắt tôi đi tiếp rư/ợu.
Cả làng biết em út nhà tôi toán được điểm tuyệt đối, nhưng chẳng ai biết điểm tôi, thậm chí không thèm hỏi.
Em trai đang ăn mừng, tôi đứng một mình góc tường lo lắng về học phí đại học.
2
Bên tai vang lên âm thanh điện tử vo ve:
【Bíp bíp, hệ thống phát hiện đối tượng đủ điều kiện ràng buộc.】
【Bíp bíp, giới tính: nữ, tên: Diêu Miên Miên, tuổi: 18.】
【X/á/c nhận ràng buộc "Hệ thống bồi thường gấp đôi trọng nam kh/inh nữ"?】
【Nếu gặp tình trạng thiên vị, bạn sẽ nhận bồi thường gấp đôi.】
【Chi phí bồi thường do cha mẹ bạn chi trả.】
【Nếu chi phí vượt hạn mức, hệ thống sẽ thu thập sức khỏe, tuổi thọ, vận khí của cha mẹ bạn làm bồi hoàn.】
【X/á/c nhận ràng buộc?】
3
Tôi hơi do dự, dù sao cũng là cha mẹ ruột.
Ánh mắt tôi nhìn bố bị bố bắt gặp.
Ông đột nhiên quát sang: "Ngày vui thế này, chỉ có mày mặt dài ra đứng đó, nhà tao n/ợ mày à? Sao mày không được như em mày nhiệt tình rộng lượng? Suốt ngày bộ mặt ch*t chóc cho ai xem? Mở tiệc mừng đỗ đạt cho bọn mày thiệt thòi mày à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn chữ hỷ đỏ chói, trên đó chỉ có tên em trai "Vương Thiên Kiệt".
Họ hàng bên cạnh hỏi: "Tiểu Miên chưa no à? Gọi lại ăn thêm đi."
Bố tôi vẫy tay: "Kệ nó, nó có biệt danh là 'một bát no', bát to bát nhỏ cũng chỉ ăn một bát. Nó không giống người bình thường, nhìn ai cũng làm mặt, đồ đi/ên!"
Hừ, một bát no, vì tôi chỉ dám ăn một bát...
Bát nhỏ, tôi không dám xới cơm, sợ bị chê là heo, chưa từng được ăn thứ gì ngon.
Bát to, tôi không dám để thừa cơm, sợ bị nói là hưởng lộc quá nhiều.
Trong nhà này, tôi sống thật chật vật.
Tôi nói với hệ thống: 【Tôi ràng buộc hệ thống, tôi muốn họ chịu hình ph/ạt xứng đáng!】
Hệ thống vui vẻ chấp nhận:
【Chúc mừng, ràng buộc thành công, mong chờ biểu hiện của bạn.】
【Cha mẹ bạn bồi thường càng nhiều lần, về sau bạn càng có thể nâng cấp hệ thống dựa vào số lần bồi thường.】
【Mục tiêu của chúng tôi: Công bằng chính là công lý.】
4
Tôi ngồi trên tàu lửa vỏ xanh, lòng đ/ập thình thịch.
Một triệu, lần đầu tiên tôi có nhiều tiền thế!
Tôi đến ga kế tiếp, lập tức xuống tàu, m/ua vé hạng nhất tàu cao tốc.
Sao tiền của hắn Vương Thiên Kiệt tiêu được, tôi lại không?
Tôi dám cá, dù thẻ ngân hàng của bố thiếu một triệu, nửa năm một năm ông cũng không phát hiện ra.
Khi tôi đến trường, em trai tôi cũng đến.
Khác với tàu lửa vỏ xanh của tôi, nó đi máy bay đến, và được bố mẹ đích thân đưa đi.
Bốn chúng tôi gặp nhau ở cổng trường, mặt mẹ tôi thoáng chút ngượng ngùng, mẹ giải thích với tôi: "Vốn định gọi con đi máy bay cùng, nhưng bố bảo con chưa đi máy bay bao giờ, sợ con không quen, nên không gọi."
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Không sao đâu mẹ, bố nói đúng, con không quen đi máy bay, tàu lửa vỏ xanh cũng tốt."
Hệ thống: 【Chúc mừng chủ thể nhập hai vé máy bay, quy đổi thành sáu ngàn tệ.】
Tôi nén nụ cười, giả vờ bình thản: "Mẹ với bố đi cùng em đi, con đi tìm ký túc xá trước."
Mẹ còn định nói gì, bố ngắt lời: "Bà lảm nhảm với nó làm gì? Mau đi m/ua đồ cho con trai."
Lại nhìn tôi: "Con cũng đừng rảnh, xong việc thì qua trải giường cho em trai. Làm chị, ở ngoài phải luôn nghĩ đến việc chăm sóc em trai mình."
Em trai vẻ mặt hờ hững, đứng dựa tường nghịch điện thoại: "Người giúp việc ở nhà không theo à? Bắt Diêu Miên Miên đến thì được gì? Nó vụng về lắm."
Bố kiên nhẫn giải thích: "Người ta bảo trường không cho người giúp việc ở ký túc xá nam. Vậy nhé con, bố sẽ m/ua căn nhà gần trường rồi qua ở với con nhé?"
Em trai thua game, ch/ửi bậy: "Cái quái gì, tính sau."
Nó quay đi thẳng về ký túc xá, bố mẹ lẽo đẽo theo sau.
Trông chẳng khác gì cháu nội.
5
Bố tôi quả thực giữ lời, hôm sau đã sai người m/ua ngay một căn nhà gần cổng trường, đề tên em trai.
Tôi bị tiếng bíp hệ thống đ/á/nh thức, trước mắt hiện ra hai cuốn sổ hồng, trên đó ghi tên tôi:
【Chúc mừng chủ thể, nhận hai căn hộ rộng một trăm ba mươi mét vuông.】
【Đối tượng mục tiêu bồi thường hai bất động sản.】