Xuân Vô Bờ

Chương 12

19/09/2025 14:03

Không biết là do bầu không khí kỳ quái ảnh hưởng, hay vì hai người họ quá đáng gh/ét, bữa cơm này tôi nuốt vào tựa như đang uống d/ao.

Sau bữa ăn, Tạ Kiến Dũng vào phòng ngủ trưa. Triệu Bình vừa định túm tai tôi thì Tạ Vô Nhai đã dắt tay tôi ra khỏi nhà trước mặt bà ta, thẳng bước về phía cổng làng.

Tôi nhìn trạm xe buýt đang dần hiện ra phía trước, kéo tay anh:

"Tạ Vô Nhai, chúng ta đi đâu thế?"

Tạ Vô Nhai dừng bước, quay lại: "Năm ngoái anh thuê một căn phòng ở thị trấn, đến giờ vẫn chưa trả."

"Anh sẽ đưa em đến đó, em ở lại thị trấn vài ngày nhé."

Anh ấy muốn đuổi tôi đi. Vài ngày nữa chính là...

Tôi nhìn thẳng vào mắt Tạ Vô Nhai, gần như chất vấn: "Thế còn anh?"

Tạ Vô Nhai tránh ánh mắt tôi, vẫn câu nói cũ: "Anh còn việc phải xử lý ở đây."

"Xong việc anh sẽ đón em chứ?"

Tạ Vô Nhai im lặng.

"Hai ngày thôi."

Tôi nhếch môi cười gượng, nhượng bộ:

"Em ở lại cùng anh hai ngày nữa, hai ngày sau anh đuổi em đi cũng được, được không?"

Tạ Vô Nhai siết ch/ặt tay tôi, cũng mềm lòng:

"...Được."

Thế là tôi cười thật tươi.

Tạ Vô Nhai không biết rằng, hai ngày sau bão Ó Ưng sẽ ập đến.

Trận cuồ/ng phong này đến nhanh như chớp, Nam Khê Thôn không hề nhận được cảnh báo nào.

Nhưng tôi biết chính x/á/c thời khắc trận mưa lớn ập xuống -

Đúng vào lúc này hai ngày sau.

Vì thế, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.

36

Đếm ngược 1 ngày.

Sáng sớm, tôi lại ho ra một ngụm m/áu.

Nhìn khuôn mặt hốc hác của "Triệu Tiểu Phương" trong gương, tôi khẽ thầm thì: "Xin lỗi."

Cả ngày hôm đó, Tạ Kiến Dũng và Triệu Bình không gây sự, nhưng tôi vẫn không nuốt nổi cơm.

Tạ Vô Nhai nhận ra điều bất thường, liên tục thuyết phục:

"Em không khỏe, anh đưa em đi bệ/nh viện."

Đầu óc quay cuồ/ng, tôi biết cơ thể này sắp đổ bệ/nh.

"Hôm qua em ngủ không ngon, hơi mệt thôi."

Tôi lắc đầu từ chối, trèo lên chiếc giường gỗ cũ kỹ của Triệu Tiểu Phương:

"Em ngủ một lát."

Nói xong, tôi thiếp đi trong mê man.

Trong cơn mơ hư ảo, tôi thấy Triệu Tiểu Phương năm 5 tuổi một mình bắt cá ven sông. Cô bé không để ý đã lội vào vùng nước sâu, chỉ còn cái đầu lấp ló trên mặt nước.

"Con bé ch*t ti/ệt, về ngay!"

Có tiếng khóc gọi bên bờ. Triệu Tiểu Phương ngoái lại.

Một đợt sóng ập đến, nhấn chìm cô bé.

Trong mơ màng, một giọng nói thê lương vang lên:

"Con ơi, tỉnh dậy đi, mạng sống của mẹ đây, tỉnh lại đi..."

Tôi gi/ật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy thở hổ/n h/ển.

"Gặp á/c mộng rồi?"

Bàn tay ấm áp xoa lưng tôi. Ngước lên, tôi gặp ánh mắt trầm tĩnh của Tạ Vô Nhai.

Bên ngoài trời đã tối mịt, không phân biệt được giờ giấc.

Tôi mở miệng, giọng khàn đặc:

"...Anh ở đây suốt à?"

"Anh không đi đâu cả."

Tạ Vô Nhai vỗ nhẹ lưng tôi: "Đừng sợ."

Sự dịu dàng của anh tựa ngọn núi lặng im.

Còn tôi thì hy vọng, mùa xuân sang năm, hoa sẽ nở ngập triền núi.

37

Đếm ngược 0 ngày.

Sáng sớm, tôi ra cửa hàng tạp hóa m/ua rư/ợu.

Ông chủ quán ngạc nhiên: "Rư/ợu trắng? Mẹ cháu cho phép rồi à?"

Triệu Bình thích rư/ợu trắng, nhưng vì rư/ợu bia rẻ hơn nên bà ta toàn uống bia.

Tôi cười giải thích: "Cháu dành dụm tiền tiêu vặt."

Tạ Vô Nhai đi cùng giúp tôi xách rư/ợu. Trên đường về, anh liếc nhìn tôi:

"Em đang áy náy?"

Tôi gi/ật mình, giọng chơi vơi: "Dù sao cũng là mẹ con một đời."

Tạ Vô Nhai rung rung hàng mi, im lặng.

Suốt quãng đường, chúng tôi hiểu ý nhau nhưng lại như hai ngả rẽ.

...Bữa trưa, tôi không ăn được miếng nào.

Tạ Vô Nhai m/ua cho tôi cả đống th/uốc dạ dày. Tôi uống.

Nhưng cơn đ/au vẫn khiến tôi co quắp trên giường, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

"Em sao thế?"

Tạ Vô Nhai bối rối đứng bên, muốn chạm mà không dám:

"Mình đi bệ/nh viện nhé?"

Nhìn đuôi mắt đỏ hoe của anh, tôi gượng cười:

"Tạ Vô Nhai, em đói quá."

Môi anh khẽ run, giọng cứng lại:

"Muốn ăn gì? Anh làm cho."

"Muốn ăn..."

Tôi ngước nhìn trần nhà mốc meo, lẩm bẩm:

"Bánh hạt sen."

Bánh hạt sen là đặc sản phương Bắc, phương Nam hiếm có huống chi là Nam Khê Thôn.

"Anh đi m/ua."

Tạ Vô Nhai gật đầu, đứng dậy dặn dò:

"Anh ra thị trấn một lát, em khó chịu thì cứ ngủ đi."

Anh sửa lại chăn, đặt bình nước nóng, chỉnh quạt điện...

Lặp lại lần nữa: "Anh về ngay. Em... đừng sợ."

Tôi cười tiễn anh ra cửa, ánh mắt dõi theo bóng anh chạy vội ra khỏi làng.

Nắng trưa rực rỡ như trải thảm vàng dưới chân anh.

Đây là nửa giờ cuối cùng trước khi bão tới.

Tôi cười quay vào, tắt quạt, lau đi những giọt mồ hôi giả tạo.

"Tạ Vô Nhai, xin lỗi anh."

Hai ngày qua tôi luôn nghĩ cách đuổi anh đi.

Nhưng không ngờ anh lại dễ lừa đến thế.

Tôi đẩy cửa bước ra.

38

Tạ Kiến Dũng có thói quen ngủ trưa một tiếng rưỡi.

Ông ta ngủ rất say, nhưng Triệu Bình vẫn hạ giọng:

"Cả ngày co ro trong phòng, tưởng ch*t rồi chứ."

Bà ta vừa nhậu vừa liếc nhìn tười tợn.

Chai rư/ợu sáng nay đã cạn đáy.

Tôi lặng lẽ vào bếp, vặn hết cỡ van ga, bật bếp.

"Làm gì đấy?"

"Đói quá, nấu chút gì ăn."

"Cơm trưa không ăn, giờ lại quậy phá, đồ tồi..."

Một lúc sau, Triệu Bình đột nhiên hỏi: "Mùi gì thế?"

Tôi thả trứng vào nồi, đáp: "Lỡ tay đổ dấm."

"Đổ cả chầu dấm à?!"

Để bịt miệng bà ta, tôi bưng ra đĩa đậu phộng.

"Mày tính gì?"

Triệu Bình nheo mắt nghi ngờ.

Tim tôi thót lại, cố tỏ ra bình thường: "Bà ồn quá."

"Hừ!"

Triệu Bình ngửa cổ uống cạn, đã say lưng chừng.

"Đồ bạc bẽo..."

Trứng sôi sùng sục.

Mùi khí ga ngày càng nồng nặc.

Tôi liếc đồng hồ: 10 phút nữa là mưa lớn ập xuống.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm