Ánh lấp giọng nói khàn khàn yếu.
Ở phía bên kia, khuôn mặt nhắn đỏ ửng sốt cao, đôi môi động đậy khó nhọc: "Mẹ ơi...
Con nhớ mẹ lắm."
Giọng cô dần dần, nghẹn ngào Như x/ấu hổ, lại lưu luyến.
Hai cha trông quả thực chút nào.
Tôi nghĩ, chắc tác dụng phụ việc giải trừ lời nguyện.
Thất nghiêng đầu nhìn tôi, đưa vào túi một kẹo mút.
Tôi đáp lại Ninh.
Mà xuống, véo má Bảo:
"Con mẹ đã hứa mỗi chỉ tối đa ba kẹo thôi, hôm nay đã vượt định mức rồi đó."
Thất thè lưỡi, ọ nũng nịu:
"Biết rồi sâu răng.
Mẹ tối quá, gh/ét lắm. Khi nào mình đi vậy?"
Cô ch/ặt tôi.
...
Giang nhiên gi/ật đồng tử.
Cảnh tượng mũi d/ao đ/âm thẳng vào cô bé.
Cô giấu bàn hồng đ/âm m/áu sau lưng.
Giây phút này, chỉ có một suy nghĩ: che giấu thảm mình, muốn tỏ đáng thương.
Nửa tháng hai cha cô tục đ/au thay phiên nhau, trạng sức khỏe rất kém.
Khi Tuyết Tuyết đến chăm sóc bố, hầu quan đến cô.
Giang rõ ràng, sau lần Tuyết Tuyết đề nghị kết chối, ấy càng nhiệt hơn nhưng lại hờ hững mình.
Như thể... toàn bộ tinh lực đều dồn vào bố, mặc sống ch*t cô.
Giang hối h/ận vô cùng.
Tại sao lại nói những lời vậy mẹ?
Nếu bây giờ được ở bên mẹ, có lẽ...
Không còn 'có lẽ' nào nữa.
Cô chăm chú nhìn đứa trẻ áo đỏ mặt.
Đứa hoang chui hưởng tử vốn thuộc mình.
Giang thấy khoé cay xè.
Cô cắn ch/ặt môi, cố chút tự tôn cuối cùng.
Nhưng khi thấy mẹ âu yếm đứa hoang đó, lòng tị dâng ngừng.
21
Đột nhiên, mặt tôi oà khóc nở.
Miệng bẩm: "Mẹ mẹ được bỏ rơi con..."
Giang lao tới định tôi, nhưng tôi lùng đẩy ra.
"Giang Ninh, chúng ta còn mẹ nữa."
Cả Ninh r/un r/ẩy.
Tôi bình thản rời ánh cô bé, nhìn sang giả tạo:
"Đưa bình an cho tôi."
Giang ngờ tôi lại dửng đến vậy.
Ánh chớp hồi.
"Đã c/ứu vãn, chúng tôi cố ép.
Để cô ngồi đợi ở phòng khách.
Cô đi theo tôi."
22
Tôi theo vào phòng ngủ.
Hắn rãi đưa tấm bình an cho tôi.
Đột nhiên lên tiếng:
"Ngâm anh Diệc Tuyết đã dứt sạch rồi.
Em thật cho anh thêm hội nữa sao? Dù Ninh?"
Tôi trả lời mà ngược lại:
"Giang tấm anh cố giấu phải không?"
Hắn nhíu mày:
"Em nghi ngờ anh?"
Đã vỡ lẽ cần lời.
Tôi quay định phòng.
Giang chặn lại, khoá trái cửa.
"Nhưng kể cả anh giấu sao? Tống em làm được gì?"
Hắn vứt bỏ mặt đa tình, nở nụ cười lùng:
"Anh em quan nhất mẹ mới dùng bình an dụ em quay về."
Đôi trợn chi chít tơ m/áu, nhìn kỹ còn thấy những ký sinh trùng li ti bò qua.
Hắn đã bắt đầu quái hóa.
Giang dùng bàn lớn cổ tôi, từ xiết ch/ặt, cổ phát tiếng rít r/ợn:
"Từ nay sau, em đừng hòng rời căn nhà này.
Chính em đã anh thứ quái dị này!
Anh em ở tuyệt đối để mình ch*t!"
23
Tôi lập tức hiểu ra.
Vẻ mặt đa t/ởm bấy lâu chỉ đã lời tôi.
Hắn cuối cùng điều bất trạng sức khoẻ dốc chóng.
Chảy m/áu mũi, sốt cao chỉ đầu.
Nếu còn được tôi bảo cả cuối cùng quái cho đến khi n/ổ tung mà ch*t.
"Cái phó bản kia gì? Con đĩ hư, làm trở lại bình đi!
Tao thấy căn bản c/ứu hai cha mà cố chúng quái phải không? Đồ tiện nhân!
Chỉ cần ở trở lại bình thường... Đứa nói rồi, có ở đây chúng đều bình an..."
Giang bẩm, t/át tôi một cái đ/au điếng rồi lôi phía đầu giường.
Ở hiểu lúc nào đã lắp sắt.
Chênh lệch nam nữ quá lớn.
Tôi t/át cho mắt.
Nhưng vẫn tranh thủ lúc kéo lôi, hai luồn theo cổ bóp mạnh, đ/á vào hạ bàn.
Giang rên lên đ/au đớn.
Tôi hội lao phía cửa.
"Tống Ngâm!"
Hắn gầm lên, m/áu đầy mũi.
Bộ hôi thối còn t/ởm hơn cả quái tôi từng thấy phó bản.
Trong gang tấc, cửa phòng mở.
Thất áo đỏ đứng sừng sững ngoài cửa.
Cô từ xoay cổ, đôi đỏ ngầu nộ, lùng tuyên bố:
"Đúng xử lý hết lũ rác lâu rồi."
24
Thất từ ch/ặt búp bê tay.
Theo động tác đó, ngã đất, cổ.
Như cô cổ chứ phải búp bê.
Giang vừa đ/au đớn vừa kinh hãi nhìn Bảo, gân xanh cổ nổi lên cuồn cuộn.
Cơn đ/au tột cùng khiến phải rạp mặt tôi c/ầu x/in:
"Tống xin... bảo dừng lại! tôi!"
Hắn bò đến tôi, nước nước mũi giàn giụa:
"Anh rồi, lần anh thật lỗi rồi... Xin lỗi, xin lỗi em..."
Bộ hèn hạ khác kiêu ngạo nào khi bảo tôi đừng c/ầu x/in quay lại.