Mờ Mịt Và Diệu Vợi

Chương 4

10/09/2025 18:23

Cuối cùng, tôi và Tống Vân Lễ thắng nhưng cũng bị thương khá nặng.

Tình bạn cách mạng giữa hai chúng tôi từ đó đơm hoa kết trái.

Suốt quãng thời gian đó, chúng tôi gần như không rời nhau nửa bước, giống như đôi bạn tri kỷ khác giới tính.

Thế nhưng ba năm sau, một ngày nọ khi tôi thức dậy, Tống Vân Lễ đã biến mất khỏi trại trẻ mồ côi.

Viện trưởng cho biết anh ấy đã được gia đình đón về và sẽ không bao giờ quay lại.

Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lúc ấy - vừa xót xa lại vừa hạnh phúc.

Ít nhất điều đó chứng tỏ anh ấy không phải trẻ mồ côi.

Tháng năm trôi qua, cuộc sống bộn bề khiến ký ức này dần chìm vào quên lãng.

"Nhưng em chưa bao giờ quên anh."

Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Tống Vân Lễ từ từ đỏ hoe.

Anh trở về gia tộc họ Tống, đổi tên họ, sống biệt lập trong biệt thự và được đào tạo để tiếp quản công ty.

Đến tuổi trưởng thành, khi nắm được quyền tự chủ, việc đầu tiên anh làm là quay về trại trẻ.

Nhưng nhận được tin tôi đã rời đi và cũng đổi tên.

Ba năm trước, anh nghe tin tôi đột tử.

Kể đến đây, Tống Vân Lễ không kìm được nước mắt.

Tôi cũng nghẹn ngào, hai hàng lệ lăn dài.

Chợt nhớ điều quan trọng, tôi trừng mắt chất vấn:

"Đã biết là em từ lâu, sao lần đầu gặp mặt lại giả vờ không quen biết? Rốt cuộc đang giở trò gì?"

Tống Vân Lễ dịu giọng:

"Diệu Diệu, không còn thời gian nữa rồi."

(Tên Diệu Diệu là tên tôi hồi ở trại mồ côi)

"Không được!"

Tôi với tay định túm lấy anh nhưng khung cảnh dần tan biến, chỉ còn vẳng lại lời thì thầm:

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau, Diệu Diệu."

11

Hừ! Tức ch*t đi được!

Đúng là chạy nhanh hơn cả chó!

Nhưng trong lồng ng/ực bỗng dâng lên luồng khí ấm áp, như có mầm non đang đ/âm chồi.

Tôi xoa xoa ng/ực, lâu lắm mới lại cảm nhận được niềm hân hoan này.

Tính ra từ nay khỏi lo chuyện cơm áo, nhưng vẫn thấy bực bội.

Đúng kiểu Tống Vân Lễ năm nào - nói nửa lời, thích trêu người.

Gần đây mỗi ngày tôi đi ngủ đều đ/ốt hương, cố gắng ngủ thật sâu, để nhập mộng.

Nhưng đã một tháng trôi qua, Tống Vân Lễ không gọi tôi lần nào.

Ch*t ti/ệt!

Ý gì vậy, gã này, sẽ không phải là chột dạ rồi chứ!!

Khiến cho việc nhìn mấy người giấy kia càng không thuận mắt, bắt họ nhảy múa thoát y cho tôi xem.

Đêm nay trằn trọc, đếm cả vạn con cừu vẫn không ngủ được.

Đột nhiên, trước mắt hiện ra màu trắng đục.

"Tống Vân Lễ?"

Tôi lên tiếng gọi.

Cánh cửa mở, Tống Vân Lễ bước vào trong bộ vest chỉnh tề.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Anh làm gì mà tiều tụy thế?"

Anh cởi áo khoác:

"Dạo này công ty hơi bận. Vừa xong buổi tiếp khách đã vội ngủ để gặp em. Xin lỗi vì để em đợi lâu."

Tôi hơi bối rối trước vẻ dịu dàng hiếm hoi này, đưa ly nước:

"Uống đi rồi nói tiếp."

12

Sau khi tôi qu/a đ/ời, Tống Vân Lễ tìm đến ngôi m/ộ của tôi - một khu đất hoang dành cho người cô đ/ộc, giá rẻ nhưng nguy hiểm vì có thể không chú ý là bị xe cộ qua lại cán bẹp.

Tống Vân Lễ dứt khoát m/ua khu đất đó, sau đó hợp tác với chính phủ, di dời những ngôi m/ộ ở đó đến một nơi khang trang hơn, còn đặc biệt chăm chút cho phần m/ộ của tôi bên cạnh mẹ cậu.

Nghe đến đây tôi cảm động, nhưng bỗng gi/ật mình:

"Sao không đ/ốt vàng mã trực tiếp cho em?"

Tống Vân Lễ cúi đầu:

"Sợ em không nhận vì không quen. Ngày xưa em dạy anh "Vô công bất hưởng lộc", nên anh chỉ dám đ/ốt thật nhiều vàng mã cho mẹ, hy vọng gió đưa sang cho em."

Tôi bật cười:

"Đồ ngốc! Ai mà từ chối tiền bao giờ?"

Anh ấp úng:

"Nhờ pháp khí của đại sư, anh biết em hay lui tới q/uỷ thị. Sợ chị cô đơn nên nhờ đại sư tạo không gian mộng ảo. Ban đầu không dám tiết lộ thân phận, chỉ muốn từ từ làm quen..."

Nói xong, mặt Tống Vân Lễ đỏ đến tận cổ.

Tốt lắm, không ngờ trong đó lại có nhiều khúc mắc đến vậy!

Tóm lại, coi như có lòng.

Tôi nghiêm mặt:

"Em đến đó chỉ để uống rư/ợu thôi. Từ nay anh không cần theo dõi nữa."

Ánh mắt anh chợt tối lại:

"Vậy... anh còn được gặp em chứ?"

"Cứ thoải mái! À này, nhớ đ/ốt thêm vàng mã nhé!"

13

Tống Vân Lễ quả không phải dạng vừa, đẩy tôi lên bảng xếp hạng phú quý địa phủ.

Từ đó, đám "bạn bè" thi nhau nịnh bợ.

Đến quán rư/ợu cũng có người mẫu nam chủ động tới kính rư/ợu.

Tôi đành phải sống ẩn dật.

Tiểu Mỹ cười:

"Chị quên rồi sao? M/a cũng từng là người mà."

Cô bạn này dạo này hay sang nhà tôi ngắm nghía mấy người giấy:

"Nhiễm Nhiễm, thanh mai trúc mã của cậu đẹp trai thế này à, đúng là đẹp hơn người mẫu nam nhiều."

"Không tính là thanh mai trúc mã, chỉ sống chung ba năm thôi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm