Mẹ ch/ặt ch*t và nội.
Tôi nhân chứng duy nhất.
Mẹ đã nhận hết tội, nhưng vẫn buông tha tôi.
Họ hỏi hỏi lại: 'Con đã thấy gì? Nghe gì? Và đã làm gì?'
1
Tôi r/un r/ẩy, ánh mắt hằn viên thẩm vấn.
Cắn ch/ặt răng, cố nén cảm xúc.
Không hiểu sao họ lại?
Sao nhất định phải nghe chính nói?
'Một nữ, sao đủ sức ch*t người lực lưỡng?'
'Lại mình ch/ém hai người?'
Gã lạnh mỗi lời nói tựa băng giá xuyên tim.
'Mẹ nhận dễ thế?'
'Kể lại trình phạm hoàn hảo, nhưng quên chi tiết.'
'Đồng hồ nước chỉ tính tiền - nó ghi lại từng giây sử dụng.'
Trong đầu lên nước chảy xối xả.
Hòa cùng m/áu nhỏ giọt tí tách.
'Trương Trường, đang nhận đúng không?'
Câu hỏi tu từ được nói khẳng định chắc nịch.
'Theo lời khai, ch/ém người, đồng hồ nước nhà hoạt động. Bà nói vậy nước chảy để làm gì?'
Tôi đã im lặng lâu.
Từ vụ án xảy ra, chưa thốt nửa lời.
Mọi người nghĩ bị sốc, thực lời dặn của mẹ.
Vì nói nhiều ắt sơ hở.
Nhưng phút này, nhịn được nữa.
Ngẩng thẳng viên sát, bình thản hỏi: thích được chuyện này thì chứng minh được hung thủ sao?'
2
Cảnh phào mở miệng, nhưng nghe xong lại căng thẳng hơn.
Tôi 'Bố sống hòa thuận. nhỏ đã quen họ đ/á/nh ch/ửi, đòi nhau.'
'Lần này đà, tức xông bếp ch/ém bố.'
'Bà định c/ứu trai, đang m/áu me đỏ mắt nên ch/ém luôn.'
Chắc cũng khai vậy.
Hai trao ánh mắt nghi 'Có lẽ?'
'Cậu chứng kiến toàn bộ sao?'
Tôi 'Tôi chuẩn bị đại học, thi đỗ trường xa. Bố muốn trả tiền nên dạy thêm ki/ếm phí.'
'Hôm sinh chơi trước, về sớm mới chứng kiến đang ch/ém họ.'
'Bố nằm động trên sàn, ngập trong vũng m/áu.'
'Bà trúng nhiều vẫn cố lao tới đỡ đò/n, đ/á m/áu văng đầy tôi...'
Thở n/ão nề, 'Bà đối tốt với lắm. nghèo khó vẫn nuôi hoàng tử bé. Vậy mà...'
'Mẹ dừng hổ/n h/ển khóc: nó... phải Mẹ bị ép...'
Bà chỉ cửa 'Đi đi! Giả thấy gì đi!'
Tôi do giây.
Bà giãy với chân nhưng né.
Tôi thản nhiên nhà sinh, mở vòi nước.
Xối xả rửa m/áu, lắng nghe ch/ém thịt bên ngoài.
Ban đầu, ti/ếng r/ên la át nước.
Dần dần, tất chìm tĩnh lặng.
Khi vặn nước ra, và đã tắt thở.
Mẹ ngồi phịch xuống, rơi lách cách.
M/áu khắp sàn.
Tiếng chân vọng lên từ dưới cầu thang.
Mẹ gi/ật mình sát! Mau lên!'
'Để người khác trước sẽ liên lụy con.'
Thế gọi 113.
Ngẩng họ, rõ ràng họ tin.
'Chứng kiến người mà ngăn cản, rửa mặt?'
Tôi gật 'Thế phạm gì?'
'Tội c/ứu người?'
Tò mò hỏi: 'Nếu nói hoảng lo/ạn, vô thức rửa thì bị truy c/ứu?'
Thở dài: 'Thật khó xử. Nạn nhân và bà, thủ phạm mẹ. Nói hay cũng cứa thịt.'
'Các làm gì?'
'Tôi chỉ đứa vừa thi đại xong. Không sợ bị sang chấn tâm lý sao?'
'Vì đã 18 tuổi nên được nữa ư?'
'Trước sau ngày, khác biệt lớn thế sao?'
Lòng dâng lên ý.
Giá vụ này xảy sớm hơn ngày.
Lúc vị niên, đã phải thẩm vấn dày vò này.