Nghe nói, anh ấy là CEO trẻ tuổi nhất của tập đoàn Thịnh Thiên. Sau khi nhậm chức, chỉ trong ba năm, đã biến tập đoàn khổng lồ đang thua lỗ thành có lãi. Đồng thời mở rộng lĩnh vực kinh doanh một cách đầy tham vọng. Được giới chuyên môn ngợi khen là tài năng trẻ xuất chúng. Hoàn toàn không phải kẻ vô dụng như lời mẹ Phó từng miêu tả. Nghĩ về sự oán h/ận và kiểm soát vô lý của bà dành cho Phó Hoài Xuyên ngày hôm đó, tôi không khỏi tưởng tượng những ngày tháng trước đây của anh ấy đã bị đ/è nén và ngột ngạt đến nhường nào. Chỉ một lát ngắn ngủi tiếp xúc đã khiến mọi người ngộp thở, vậy mà Phó Hoài Xuyên đã sống trong hoàn cảnh ấy hơn hai mươi năm. Anh một mình gánh chịu mối h/ận th/ù vô cớ. Tình yêu của con cái dành cho cha mẹ vốn thuần khiết, nhưng lòng h/ận th/ù của phụ huynh lại chẳng cần lý do. Từ bảng thành tích lẫy lừng của Phó Hoài Xuyên, tôi ngẩng đầu lên, khó lòng liên tưởng giữa con người anh hiện tại và quá khứ rực rỡ ấy. Phó Hoài Xuyên ngồi bên giường, mắt đờ đẫn nhìn một điểm, như lạc vào màn sương m/ù hỗn độn vô tận. Trong thế giới hỗn mang ấy, chỉ còn một mình anh. Anh không cảm nhận được bên ngoài, và dĩ nhiên, bên ngoài cũng chẳng chạm tới được anh. Mỗi ngày, tôi cố gắng hoàn thành công việc sớm để dành thời gian chăm sóc anh, cho anh uống th/uốc. Nhưng anh không hợp tác, mỗi lần chỉ liếc qua rồi quay mặt đi. Tôi bất lực như đứng nhìn người rơi vào đầm lầy từ từ chìm nghỉm, dùng hết sức vẫn không kéo nổi họ lên. Khó tin nổi con người từng tỉnh táo lập mưu kế dù mong manh nơi vách núi, trong căn phòng thuê ấy, giờ lại ra nông nỗi này. Không kìm được nữa, tôi rơi lệ. Tay cầm miếng bánh nhỏ, tôi đứng trước mặt Phó Hoài Xuyên thì thầm: 'Phó Hoài Xuyên, làm ơn đi mà. Ăn một miếng thôi, dù chỉ một miếng thôi được không? Coi như... coi như...' Tôi hít sâu, dồn hết can đảm: 'Coi như vì em, được không? Em thật sự rất cần anh.' Cúi đầu, giọt lệ rơi tí tách. Đột nhiên, ánh mắt tôi chạm phải cử động của Phó Hoài Xuyên. Lần đầu tiên sau bao ngày im lặng, anh từ từ giơ tay lên, động tác cứng nhắc như người máy, chạm nhẹ vào mái tóc tôi... 27 Sau lần đáp ứng đó, tình trạng Phó Hoài Xuyên dần cải thiện. Thỉnh thoảng tôi kể chuyện công ty cho anh nghe. Trầm cảm nặng khiến khả năng ngôn ngữ và vận động của anh bị hạn chế, nên anh ít nói, chủ yếu lắng nghe tôi. Khi nghe, anh luôn chăm chú nhìn tôi, khóe môi cong nhẹ, nụ cười vô thức lộ ra. Thời gian trôi nhanh, bác sĩ cho phép tôi đưa anh ra ngoài. Xuân hạ đã nhường chỗ cho thu đông trong quá trình điều trị dài đằng đẵng. Trước khi ra khỏi phòng, tôi đứng trên mũi chân, quàng cho anh chiếc khăn được chọn kỹ lưỡng, rồi nắm tay anh bước khỏi chiếc lồng trắng toát ấy. Mẹ Phó không phải không tìm đến, nhưng đều bị tôi đẩy lui. Tôi nhờ vị bác sĩ thân với Phó Hoài Xuyên đổi phòng cho anh, cách ly khỏi người mẹ ngột ngạt. May thay, bà ta cũng chẳng kiên nhẫn, hoặc có lẽ Phó Hoài Xuyên với bà cũng chẳng quan trọng. Sau cùng, bà không tìm đến nữa. Phó Hoài Xuyên có quãng thời gian yên ả. Sau khi rời viện, ngoài chỗ đông người, tôi còn đưa anh đến những nơi thoáng đãng, phong cảnh đẹp. Dù vận động và ngôn ngữ vẫn còn chậm, nhưng đã khá hơn trước nhiều. Ngồi trên ghế đ/á công viên, tôi lấy ra chiếc bánh chocolate nhỏ đưa anh. Hiếm hoi anh mỉm cười, hỏi khẽ: 'Sao em cứ thích đưa anh bánh chocolate thế?' Tôi áp hai tay vào mặt anh, nghiêm túc đáp: 'Vì chocolate mang lại hạnh phúc. Em muốn anh mãi vui vẻ.' Phó Hoài Xuyên khép hờ mắt, dụi mặt vào lòng bàn tay tôi như đang đắm chìm, rồi ngước nhìn tôi hỏi: 'Thế em có thích không?' Tôi bĩu môi: 'Không lắm. Em không thích vị đắng nhẹ.' 'Vậy em thích gì?' Tôi trầm ngâm. Đã lâu lắm rồi không ai hỏi tôi câu này. Buông anh ra, tôi nhìn lũ trẻ đang chạy nhảy, cố lục lại ký ức tuổi thơ: 'Kem vị dâu. Hồi nhỏ em thích lắm. Nhưng bố mẹ không bao giờ m/ua. Họ bảo ăn vào hại sức khỏe. Một miếng cũng không được. Có lần em dành dụm tiền ăn sáng m/ua một cây. Chưa kịp ăn đã bị phát hiện. Kem bị vứt đi, em còn bị đ/á/nh một trận. Vì họ cho rằng em là đứa trẻ hư, không nghe lời.' Tôi buồn bã đ/á viên sỏi. Bên tai không có hồi âm của Phó Hoài Xuyên. Sự im lặng trải dài trong gió thu. Tiếng cười trẻ thơ xua tan u ám trong lòng. Ngước nhìn lá vàng rơi lả tả, tôi gom nhặt niềm vui, dặn dò: 'Anh ngồi đây đợi em nhé. Em đi m/ua vé vào khu vui chơi.' Đây là điều tôi biết được từ người bạn bác sĩ của Phó Hoài Xuyên. Thuở nhỏ, anh từng khao khát được cùng gia đình đến khu vui chơi, nhưng đôi nghiêm khắc không bao giờ cho phép. Lớn lên, anh lại chẳng còn lý do để đi. Nghe lời tôi, Phó Hoài Xuyên ngừng ăn bánh, ngẩng đầu lên cười: 'Em đang đối xử với anh như trẻ con à?' Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: 'Trước thế giới này, ai chẳng là trẻ con chứ?'